Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thính Phong

Thính Phong

Tác giả: Cảnh Hành

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341172

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1172 lượt.

ng mắt, nhìn Cố Ngôn Nặc với vẻ biết ơn.
Chương Trình cũng nâng ly lên hô lớn: “Ai sợ uống rượu chứ, nào, hôm nay để lấy được nụ cười của bà chằn Ngôn Nặc, chúng ta không say không về!”
---³---
Bàn tay trái khẽ lướt qua những hình hoa Baroque(4) trên chai rượu Louis XIII, tay phải Diệp Thính Phong kề ly rượu lên môi, ngửa cổ uống cạn.
(4). Baroque: Phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu u và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ XVIII. Loại hình nghệ thuật này không chỉ gói gọn trong hội họa mà còn phát triển cả trong điêu khắc, âm nhạc, kiến trúc, văn học…
Lý Tu Nhiên nhìn anh: “Cứ uống rượu mà không nói gì, cậu cố tình đến đây chỉ để lãng phí ngân khố của tôi thôi à?”.
Đôi mắt màu nâu sẫm không buồn nhìn lên mà chỉ dán vào một điểm trên ly rượu: “Tôi sẽ trả tiền”.
Người kia nổi cáu: “Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng à?”.
Diệp Thính Phong đặt chiếc ly xuống, dựa lưng vào salon: “Tôi tìm thấy cô ta rồi”.
“Ai kia?”, Lý Tu Nhiên ban đầu còn tỏ vẻ ngạc nhiên, sau lập tức hiểu ra, “Con gái của Lãnh Đào? Sao lại nhanh như vậy? Chẳng phải cậu chỉ mới bắt đầu tìm thôi sao?”.
“Tự cô ta tìm đến”. Anh chỉ tốn mấy hôm đi xác minh thôi.
“Làm việc ở sòng bài của cậu à?”.
“Uhm”.
“Vậy cậu định làm gì?”, Lý Tu Nhiên nhìn người bạn thân của mình.
“Bố cô ta đã làm những gì, tôi cũng sẽ làm như vậy với cô ta”. Trong đôi mắt màu nâu sậm hiện rõ vẻ độc ác.
“Feng(5)”, Lý Tu Nhiên gọi tên bạn, mày hơi chau lại, “Thực ra tất cả chẳng liên quan gì đến cô ấy”.
(5). Tương tự như tên của nhân vật Lãnh Hoan, tên tiếng Trung của nhân vật Thính Phong có phiên âm là “Ting Fěng” nên được viết thành “Ting Feng”. Ở đây Lý Tu Nhiên chỉ gọi thân mật tên bạn là “Feng”.
“Tôi biết”, Diệp Thính Phong đứng dậy, nét mặt trầm lắng, “Nhưng tôi…”.
“Phải rồi”, Lý Tu Nhiên gọi giật Thính Phong lại, “Hà Phi cũng đang ở M, cậu cẩn thận một chút”.
“Biết rồi”. Bước chân Thính Phong hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
---³---
Khi rời khỏi nhà hàng, đã là nửa đêm.
Lãnh Hoan và Cố Ngôn Nặc loạng choạng đỡ ba gã đàn ông đã say mềm dậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không đưa bọn họ ra khỏi đó, chắc tất cả thực khách sẽ nhao nhao phản đối mất.
Ba người này quả thực không loại rượu nào là không biết.
“A!”, David bất chợt kêu toáng lên, bổ nhào về phía chiếc xe thể thao ở đối diện.
“Bugatti Verron 16.4!”, cậu ta chỉ vào chiếc xe với bộ dạng kích động, “Những cái khác làm sao được gọi là xe thể thao chứ, đây mới đích thực là xe thể thao”.
Hai người con trai còn lại cũng nhìn ra đó, cười tới mức chóng cả mặt.
Lãnh Hoan và Cố Ngôn Nặc nhìn nhau, không kìm nổi một tiếng thở dài. Đi theo mấy tên này đúng là mất mặt quá.
Đứng từ xa nhìn không rõ lắm, hình như trong chiếc xe đó có người. Dường như khó chịu với sự ầm ĩ của mấy tên kia, cửa kính xe đang từ từ đóng lại.
Một khúc nhạc lọt qua cánh cửa sổ mở toang của nhà hàng vọng tới, mắt Chương Trình chợt sáng lên: “Lãnh Hoan, nhảy đi, nhảy đi”.
Jonathan và David cũng hùa theo, thậm chí cả ba người bọn họ còn vây quanh Lãnh Hoan, ra sức kéo tay cô.
Lãnh Hoan điên đầu, quả thực bị ép tới mức không từ chối nổi: “Được, tớ đồng ý, nhưng sau khi nhảy xong, mấy cậu phải ngoan ngoãn về nhà đấy”.
Cả ba tên đó vội gật đầu.
Cánh tay đưa ra, ống tay áo sơ mi chiffon bay phấp phới, chân xoay tròn, chiếc váy mềm bằng vải bông xòe ra như một đóa hoa nở rộ. Trên đường phố trong đêm khuya ấy, giữa tiếng nhạc réo rắt của bản hợp tấu violin, người con gái quyến rũ như một chú mèo đang nhảy điệu flamenco, nhưng không hề cho thấy sự hoang dại nóng bỏng, mà lại mang một vẻ e ấp và thanh tao rất phương Đông. Người đi đường bắt đầu dừng lại xem, thậm chí có người còn huýt sáo.
“Đã được chưa?”, khi dừng lại, Lãnh Hoan cau mày tỏ vẻ không vui, nhìn ba gã con trai đang ngây người đứng xem.
“Được rồi”, Chương Trình bật cười ha hả, ngay sau đó thì nhũn người ngã lăn ra đất.
Cố Ngôn Nặc đành chịu thua, vẫy một chiếc taxi vừa hay đi tới rồi quay lại nói với Lãnh Hoan: “Tớ đưa mấy tên này về chỗ Chương Trình, không để bọn hắn tiếp tục giở trò điên khùng trên đường nữa. Mai cậu còn phải làm thêm, về sớm đi nhé”.
Lãnh Hoan giúp Ngôn Nặc dìu mấy tên đó lên taxi, ngẩng đầu hỏi: “Một mình cậu có ổn không?”.
“Không vấn đề gì”, Cố Ngôn Nặc xua xua tay về phía Lãnh Hoan, “Cậu cẩn thận nhé, đón ngay xe mà về đi”.
Lãnh Hoan gật đầu, nhìn theo đến khi bọn họ đi khuất. Cô cũng không đứng lại đó bắt xe mà lững thững đi bộ về.
Đi đến một góc khuất không còn bóng người, cô đột nhiên ngồi thụp xuống, nước mắt lã chã rơi xuống từng giọt trên mặt đất.
“Hoan Hoan lúc nào cũng giỏi nhất…”
Nhớ lại năm đầu tiên đại học, tân sinh viên tổ chức hội diễn sau khóa huấn luyện quân sự, cô đã định biểu diễn điệu nhảy flamenco này. Tuy từ nhỏ đến lớn luôn hoạt bát và nghịch ngợm, nhưng lần đầu tiên biểu diễn một điệu nhảy nóng bỏng như vậy trước bao nhiêu người, cô vẫn thấy tinh thần có chút lung lay. Kết


Duck hunt