
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134730
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.
”
“Cũng đúng.” Anh đồng ý gật đầu: “Vậy em muốn đi đâu?”
Cô nghĩ nghĩ, thật sự không có nơi nào tốt để đi, vì thế nói: “Tùy anh, đừng đi nơi nào thô tục, một nơi có chút đặc sắc là được.”
Chờ xe anh dừng lại, Tiểu Úc thực sự sốc, anh cư nhiên đưa cô đến bệnh viện. Có ai gặp qua, hẹn hò mà đi bệnh viện ?!
Ôm cái mũi bước qua hành lang tràn đầy mùi nước khử trùng, xa xa liền thấy một ông lão đứng ở ngoài cửa một gian phòng bệnh, nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa nhìn bên trong phòng bệnh. Bóng dáng ông có chút tang thương, nhưng cũng không quá già nua. Cho dù cách ông xa ba thước, cô vẫn tinh tường cảm giác được cái loại khí phách làm cho người ta tự nhiên sợ hãi trên người ông. Bên cạnh ông còn có một người khác đứng, Lâm Nhĩ Tích. Tiểu Úc không tự giác quay đầu nhìn Ivan đang dừng bước , anh xoay người, vừa muốn rời đi, lại cảm thấy không ổn, vô cùng xấu hổ.
Ông lão vẫn chưa nhìn thấy bọn họ, chỉ nói với Lâm Nhĩ Tích: “Nhĩ Tích, Quân Dật nó không biết quý trọng con, sau này ông nội tìm một người đàn ông tốt khác cho con.”
“Không cần đâu, ông nội.” Lâm Nhĩ Tích kéo cánh tay ông, nhẹ giọng nói: “Con chỉ muốn ở bên cạnh ông, quan tâm chăm sóc ông.”
“Con đó…” Ông ấy ho khan vài tiếng, thở dài nói: “Khi nào thì mới biết nghĩ cho tương lai mình?!”
Lâm Nhĩ Tích dịu dàng lắc đầu, ánh mắt thê lương mà kiên cường kia khiến người ta tan nát cõi lòng.
Khi cô ta buồn bã xoay người, vừa vặn thấy Ivan và Tiểu Úc đứng ở bên hành lang. Cô ta hơi sửng sốt, lập tức thay bằng nụ cười mỉm bình tĩnh, rồi hướng về phía bọn cô gật đầu tỏ ý chào một chút.
Cổ họng Tiểu Úc thanh thanh, cố ý nói lớn một chút để Lâm Nhĩ Tích có thể nghe thấy : “Mẹ tôi nói: Phụ nữ điều gì cũng có thể sai, điều duy nhất không thể sai là để mất người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình.”
Bước chân của Lâm Nhĩ Tích dừng một chút, tựa hồ đã nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô.
Ivan cố tình nghe không hiểu, còn tự mình đa tình ôm vai cô, cười hỏi: “Nói như vậy, em đã quyết định lấy anh .”
Lúc này đây, Lâm Nhĩ Tích đứng ở chỗ rẽ hành lang, không ngoái đầu nhìn lại, cũng không có rời đi.
Tiểu Úc vụng trộm liếc mắt chỗ rẽ hành lang, giật nhẹ tay áo Ivan, thấp giọng nói: “Cô ấy đang đợi anh. Hiện tại là thời điểm yếu đuối nhất của cô ấy, anh trăm ngàn lần đừng để vuột mất cơ hội.”
Cô thấy Ivan nhìn cô đăm đăm, nhíu mày, nghĩ rằng anh không hiểu ý cô, nhỏ giọng giải thích:
“Anh không biết chuyện con gái luôn không biết quý trọng những gì mình có, mất đi mới biết nó quý giá sao…”
Ivan nhìn thoáng qua bóng dáng Lâm Nhĩ Tích, chỉ liếc mắt một cái mà thôi.
Anh quay tầm mắt lại, gắt gao ôm Tiểu Úc ôm vào trong lòng, dùng thanh âm chỉ có cô mới có thể nghe thấy ôn nhu nói: “Tiểu Úc, cho anh chút thời gian, anh có thể quên cô ấy để hết lòng yêu thương em….”
Trái tim của cô có chút say, tay chân không thể kiểm soát, quan trọng nhất là đầu óc cũng không nhạy bén. Ai có thể nói cho cô biết, đây là tình huống gì không?. Khi Ivan buông cô ra, nắm tay cô đi về phía phòng bệnh, Tiểu Úc không nhịn được nhìn thoáng qua chỗ rẽ hành lang, nơi ấy đã không còn một bóng người…
Hương Vị Rung Động
Đứng trước cửa kính phòng bệnh Tiểu Úc thiếu chút nữa không nhận ra bạn của Ivan, anh ấy gầy tới mức xương gò má cũng nổi lên, hốc mắt lõm xuống, không thể thấy được vẻ tuấn lãng, cương nghị ngày xưa. Nhưng ánh mắt lại mang thần thái sáng láng, nhìn một cô bé đang ăn kem chuối tiêu trên sô pha, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc…
Cô bé rất đáng yêu, một mái tóc xoăn như búp bê, lông mi thật dài đang chớp chớp, một đôi mắt to và ngây thơ được khảm trên gương mặt trắng nõn tựa như bánh bơ ngọt, làm cho người ta nhìn thấy đều chảy nước miếng.
Cô bé quay đầu nhìn anh ấy, đi lại sô pha, đem kem đưa đến miệng cười nói: “Ba ba…. có muốn ăn không?”
Anh ấy lắc đầu, cười nhẹ. “Tư Tư, hiện tại ba ba không thể ăn, con cất giùm ba ba ……
Cô bé lập tức bước đến, rất lễ phép chào hỏi Tiểu Úc: “Em chào chị!”
Nghe xong cô như mở cờ trong bụng, ôm lấy cô bé trước mắt bắt đầu điên cuồng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cô bé rất đáng yêu a!”
Phụ nữ thích nhất là khi có người nhỏ tuổi hơn kêu mình là chị chứng tỏ cô vẫn còn trẻ nhưng có người cố tình không hiểu còn thay cô đính chính.
“Tư Tư, sau này gọi cô ấy là thím biết chưa?”
“Dạ, con chào thím!” Tư Tư nắm tay cô, đặc biệt vui vẻ chỉ chỉ Lâm Quân Dật nằm ở trên giường, ngọt ngào nói: “Thím đó là ba ba của con.”
Cô bé thật là ngoan!
Không hiểu sao không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên thương cảm. Nhất là Lâm Quân Dật, vẻ mặt anh ấy trầm xuống.
Thừa dịp lúc ra ngoài mua hoa quả, Tiểu Úc vụng trộm hỏi Ivan: “Tư Tư không phải con ruột của Lâm Quân Dật sao?”
“Đương nhiên là con ruột !”
“Nhưng…. em vẫn cảm thấy bọn họ có gì đó là lạ .”
“Úc!” Ivan nói: “Cậu ta gần đây mới biết Tư Tư là con gái mình…”
“Sao lại như vậy?”
“Rất phức tạp, trong một lúc nói không rõ được.”
Tiểu Úc cứ hỏi mãi n