Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Tô Lạc

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341117

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1117 lượt.

đau bụng, về lý thuyết thì nên ăn gì đó ít dầu mỡ, nhưng thịt nướng, mì lạnh, lại có người trả tiền hộ, thật là khó nghĩ quá đi!”
Vẫn tiện đà, anh đề nghị: “Ừm, sau này nhắn tin cho tôi lịch làm việc của cô.”
Hay là đi ăn thịt dê nướng? Có con dê béo này đi cùng, không ăn thịt dê nướng thì hơi phí, bất giác cô trả lời: “Được thôi.”
Thang Hi Hàn nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, bất giác cười: “Đã nghĩ ra nên ăn gì chưa?”
Bộ não cô không thể cùng lúc xử lý quá nhiều thông tin, bắt đầu tập trung giới thiệu: “Anh thích ăn gì? Có lẩu, đồ nướng Hàn Quốc, phía trước còn có một quán đồ hải sản…”
“Hay là đến đó đi, tôi thấy ổn đấy.” Tay chỉ, ánh mắt anh dịu dàng nhìn về phía trước.
Tiểu Viên nhìn theo hướng tay anh chỉ: Tiệm bánh bao Tân Tân!
Lúc Tiểu Viên theo anh bước vào quán, nghĩ bụng, cái mà anh bảo ngon là đây à?
Đổ mồ hôi!
Nhìn một tiệm bánh bao mà cũng có thể thốt ra những lời hoa mỹ như vậy, quả nhiên không phải người bình thường. Tiểu Viên nghĩ bụng, con người này hẳn phải cực kì thích ăn bánh bao, cũng giống như cô hồi bé, không những cực thích ăn bánh bao, mà nhân bánh bao cũng vô cùng hâm mộ.
Chẳng ngờ khi bánh bao được mang lên, anh chàng này chỉ ăn lớp vỏ ngoài, còn lại gạt phần nhân bánh sang chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô một cách nhiệt tình. Cô trợn mắt nhìn anh, hỏi: “Anh làm gì thế?”






Câu chuyện thanh mai trúc mã
Vừa lên tới nơi, bố mẹ Tiểu Viên đã xúm lại, Tiểu Viên đang hắng giọng, định lên tiếng giới thiệu đã nghe Thang Hi Hàn thân mật nói: “Bố, mẹ!”
Nấc một tiếng, Tiểu Viên tròn mắt nhìn anh, không nói được gì, thầm nghĩ anh là người hay là Hao Thiên Khuyển[1'> vậy? Muốn gọi là gọi, muốn sủa là sủa, còn thể diện gì nữa hả?
[1'>. Một loại chó mực trong truyền thuyết Trung Hoa.
Nhưng vào đúng giây phút ấy, khi Tiểu Viên chẳng biết làm thế nào để giải thích cho bố mẹ hiểu, Tiểu Viên chợt nghe thấy mẹ mình kêu lên: “Quân Quân, trời ơi là trời, đúng là Quân Quân rồi. Cái con a đầu Tiểu Viên này sao lại không nói với mẹ đó là Quân Quân chứ? Để mẹ ngắm con xem nào, lớn quá rồi!”
Thời còn trẻ, mẹ Tiểu Viên là một phụ nữ cao lớn và nói nhiều, chính vì điều này, cô nhận thức một cách sâu sắc rằng, trí tuệ và tính cách của mình có ảnh hưởng lớn từ mẹ.
Hôm chuyển nhà, đồ đạc bừa bộn, tìm thứ gì cũng không thấy, mẹ Tiểu Viên lại bực bội sẵn trong lòng, bố Tiểu Viên nhận thấy mẹ cô sắp phát tác đến nơi, bèn nói: “Ôi, cơ quan có việc gấp, anh phải đến xem thế nào, em cứ ở nhà từ từ dọn dẹp nhé! Đừng nóng, đừng nóng!” Nói xong thì biến mất nhanh như một làn khói.
Trong lòng bực bội, mẹ Tiểu Viên chỉ chú ý đến dọn dẹp, chẳng nhớ gì đến con gái, để mặc cho cô bé lê la khắp từ tầng một đến tầng hai. Mãi tới khi mái tóc của Tiểu Viên rối mù mịt lên, cô bé mới mặt mày hậm hực, đứng trước cửa, hét: “Mẹ, con đói rồi!” Lúc này mẹ Tiểu Viên mới nhớ ra đã hai bữa nay không ăn uống gì, nhà cửa thì bừa bộn. Mẹ Tiểu Viên cầm nồi lên, nói: “Con ăn bánh trôi nhé?”
Tiểu Viên sau khi ăn no lại tiếp tục ra ngoài chơi, chợt nhìn thấy nhà đối diện có một thằng bé da dẻ trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đôi môi chúm chím. Cô bé vẫn chưa kịp ra chào hỏi thì mẹ đã lên tiếng: “Ôi, con trai nhà ai thế này, xinh quá đi mất!”
Mặc dù khi ấy Tiểu Viên vẫn còn rất nhỏ, nhưng cô bé cũng cảm thấy bị kích thích ghê gớm. Từ nhỏ đến lớn, hễ ra khỏi cửa, hàng xóm có khen thì cũng chỉ nói quần áo em bé này mặc đẹp quá, búi tóc dễ thương quá, chưa bao giờ có ai khen nó như mẹ vừa khen thằng bé kia. Rất lâu sau, nó mới hiểu ra rằng, quần áo đẹp hay búi tóc dễ thương đều chỉ là khen mẹ nó mà thôi, chứ không phải khen nó, vì vậy, nghe thấy thế không tức mới lạ.
Vào cái thời cả nước đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình ấy, do không có con trai nên mẹ Tiểu Viên nhìn thấy thằng bé thì vui như Tiểu Viên nhìn thấy bánh bao nhân thịt vậy. Bà cười tít mắt, kéo thằng bé lại hỏi: “Cháu tên là gì? Nhà ở đâu?”
Thằng bé chỉ về phía nhà đối diện, nhỏ nhẹ đáp: “Cháu tên là Mã Quân Quân.”
Mẹ Tiểu Viên cầm chiếc bát của Tiểu Viên, múc mấy cái bánh trôi còn sót lại trong nồi đưa đến trước mặt thằng bé, nói: “Thì ra là hàng xóm nhà đối diện, chắc là cũng tầm tuổi Tiểu Viên hả? Này, cháu ăn đi.” Nói xong liền đặt chiếc bát vào tay thằng bé.
Mã Quân Quân chớp chớp đôi mắt, cũng chẳng có dấu hiệu gì là muốn ăn, mẹ Tiểu Viên cho rằng cậu bé xấu hổ, liền cười nói: “Cứ ăn từ từ nhé, cẩn thận nóng đấy.” Nói xong thì đứng dậy, không nhìn nó nữa.
Tuy vậy, ngay lúc đó, Tiểu Viên lại gườm gườm nhìn Mã Quân Quân. Đó là chiếc bát nhỏ của nó, đó là chiếc thìa nhỏ của nó, bánh trôi cũng là của nó nốt, mặc dù là chỗ bánh trôi mà nó không thể ăn thêm được nữa.
Ngay khi mẹ Tiểu Viên vừa quay người bước đi, Tiểu Viên lao tới, giật lấy chiếc bát của mình.
Có lẽ do bị “khí thế” của Tiểu Viên làm cho sợ hãi, ba giây sau, cậu bạn nhỏ Mã Quân Quân liền khóc òa lên. Tiểu Viên nhìn cậu bé khóc, cảm thấy tủi thân, bốn giây sau, cũng khóc rống lên, âm thanh không hề nhỏ hơn