
Tác giả: Tô Lạc
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341141
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1141 lượt.
nhận ra ngay sao?”
Ý ở đây muốn nói là Chu Tiểu Viên mắt mũi chẳng ra gì, còn trách ai?
Tiểu Viên chẳng còn biết nói lại thế nào chợt nghĩ đến một việc khác: “Còn nữa, anh biết tôi là Chu Tiểu Viên từ khi nào vậy? Là Chu Tiểu Viên mà anh đã từng quen ấy? Anh nhận ra tôi từ khi nào? Sao dám khẳng định đó là tôi?”
Thang Hi Hàn cười một tiếng rồi nói: “Vì chuyện này mà tức giận à? Bây giờ cô cao bao nhiêu?”
“1m60”, giọng Tiểu Viên có chút yếu ớt, đã vậy lại còn đứng thẳng lên theo bản năng.
“Thật không?” Thang Hi Hàn nhìn Chu Tiểu Viên với một góc là sáu mươi độ, dựa vào điều này có thể thấy đáp án này đáng nghi ngờ đây!
“Thực ra là 1m59.5”, giọng Tiểu Viên nhỏ đi.
“Thật chứ?”
Vẫn còn không tin sao? Tiểu Viên tức tối, chẳng lẽ mình không đáng tin đến thế sao?
“Tất nhiên rồi, buổi sáng chắc chắn là 1m59.5 tới buổi tối mới là 1m58.5”
“Hơ hơ hơ, đấy cô xem, Chu Tiểu Viên, thật là mất mặt quá đi! Từ lúc tám tuổi tới bây giờ, cô cao thêm được mấy milimét? Về cơ bản là không có gì thay đổi. Thế mà còn hỏi sao tôi vẫn nhận ra cô. Ngoài việc mập hơn thì cô có gì thay đổi sao?”
Vừa nói đến đó thì bố mẹ Tiểu Viên quay về, gọi Thang Hi Hàn ra ngoài ăn hoa quả. Thang Hi Hàn vừa bước ra khỏi bếp, Tiểu Viên liền giật chiếc tạp dề vứt xuống đất. Không ngờ, Thang Hi Hàn lại xuất hiện ở cửa bếp, nói: “Phải rồi, tuy là có mập hơn và không cao thêm, nhưng vẫn ở mức bình thường, không cần phải uống thuốc giảm cân đâu. Còn nữa, tạp dề vứt xuống đất, lát nữa chẳng phải chính cô sẽ phải nhặt lên sao? Từ nay về sau đừng làm mấy việc ngốc nghếch như vậy nữa.”
Có chút động lòng với anh
Vào lần đầu tiên Tiểu Viên ba tuổi gặp Mã Quân Quân năm tuổi đã tạo cơ sở vững chắc cho cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh trong nhà cô. Từ đó, không những Tiểu Viên phải sống một cuộc sống phiền muộn trong năm năm liền, mà còn khiến cô rất nhiều năm sau này mất đi một mối nhân duyên. Còn hiện tại, khi Tiểu Viên đã nhận thức một cách sâu sắc lỗi lầm của bản thân, cô quyết định sẽ cải tà quy chính, nhưng cuối cùng vẫn mắc lỗi một lần nữa.
Nhìn Thang Hi Hàn ngủ say sưa, tên tội phạm tội lỗi đầy mình Chu Tiểu Viên chợt có một cảm giác rằng bọn họ chắc chắn là không hợp tên tuổi, số phận an bài phải đối đầu.
Hóa ra khi Thang Hi Hàn ngồi ngoài phòng khách vui vẻ nói chuyện với bố mẹ Tiểu Viên thì cô vẫn một mình ở trong phòng bếp hơn một giờ đồng hồ, không muốn ra gặp anh. Khi công việc đã xong xuôi, chẳng còn gì để làm, Tiểu Viên phát hiện ra trong tủ lạnh có cơm nếp và cái rượu. Bụng bỗng phát ra tiếng kêu ùng ục, cũng phải, hiếm hoi lắm cô mới có một bữa ăn không ngon, chính xác là ăn chưa no, thế là Tiểu Viên một mình ở trong bếp tự làm cho mình món cái rượu nếp.
Thang Hi Hàn nhìn bộ dạng hỉ hả của Tiểu Viên khi ăn cái rượu, cảm giác của Mã Quân Quân ngày nào lại ùa về. Chỉ có điều năm đó anh đã dùng ánh mắt len lén để nhìn mẹ Tiểu Viên, còn bây giờ, anh chỉ nói một câu như bước vào chốn không người: “Cô làm à? Tôi cũng muốn ăn.”
Trong giấc mơ chập chờn, Tiểu Viên nhìn thấy con bé Tiểu Viên đang bắt nạt Mã Quân Quân, Mã Quân Quân mắt mở tròn không hề có ý định phản kháng lại, răm rắp phục tùng tách từng chiếc bánh bao, lấy ra nhân thịt đút vào miệng Tiểu Viên, còn bản thân thì thản nhiên cắn từng miếng vỏ bánh. Tiểu Viên sau khi ăn bánh bao no nê, nhìn Mã Quân Quân với vẻ rất không hài lòng, cong môi lên nói: “Sao mà cậu ăn sạch sẽ thế, trên miệng chẳng chút có mỡ nào? Lần trước mẹ tớ nói, cùng nhau ăn mà cậu ăn sạch sẽ hơn tớ. Lại đây, để tớ bôi lên một ít mỡ.”
Vài tiếng sủa vang lên, khó khăn lắm Tiểu Viên mới ngủ được một chút thì lại bị tiếng chó sủa ầm ĩ làm cho tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa. Rửa mặt mũi xong xuôi, bước vào phòng mình, nhìn thấy Thang Hi Hàn vẫn nằm im, liền đi tới gọi: “Thang Hi Hàn, dậy thôi.”
Chẳng ngờ Thang Hi Hàn mắt vẫn nhắm nghiền, miệng làu bàu: “Ồn áo quá, bảo em họ cô đừng có gọi nữa!”
Tiểu Viên ngẩn ra, em họ mình? Ai thế nhỉ? Lẩm bẩm đọc lại, liền cầm chiếc gối lên ném tới rồi hét lớn: “Em họ anh ấy! Con chó điên ấy không phải là em họ tôi, mà là em họ anh!”
Thang Hi Hàn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vốn đã tròn của Tiểu Viên, bây giờ tức bừng bừng lại càng tròn hơn, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Hóa ra, cảm giác có người đánh thức mỗi buổi sáng thật là tuyệt.
Không ngờ, khi bước lên xe buýt, Tiểu Viên lại được một phen muối mặt nữa. Thì ra người lái chiếc xe lần này chính là anh tài xế của chiếc xe buýt mà Tiểu Viên làm đứt tay cầm. Anh tài xế vừa nhìn thấy Tiểu Viên đã nhiệt tình chào hỏi: “Cô em, không còn lo lắng nữa, tất cả đã được làm lại rồi, nhưng bây giờ thì cấm bám, cấm kéo nữa nhé! Nhưng nếu cô em muốn xin chữ ký của anh thì không cần phải đến ba cái đâu, một cái là được rồi. Có muốn không em?”
Tiểu Viên cười trừ rồi kéo Thang Hi Hàn đi về phía cuối xe. Không biết vì lý do gì, hồi nãy mặt mày anh còn hớn hở, giờ bỗng nhiên khó đăm đăm, xoa