Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Tô Lạc

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341157

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1157 lượt.

Trời ơi, mình vừa nói cái gì thế này, bảo anh nhanh lên? Ai cho tôi miếng đậu phụ để đập đầu tự tử đi?
Cô vùi đầu vào ngực anh, đôi bàn tay túm chặt lấy đầu anh, huơ huơ loạn xạ, anh cười hạnh phúc, cẩn thận trông chừng cô, tiếp tục...
Khi người con gái vẫn còn là “con gái”, đại đa số đều khẳng định bản thân mình sẽ khoác lên mình bộ áo cưới trắng muốt trước, sau đấy mới dâng hiến điều quý giá ấy. Nhưng trên thực tế, thứ tự này quá bán sẽ bị người sắp trở thành chú rể đảo lộn. Đợi đến ngày bạn trở thành cô dâu ấy, thường thì sẽ không còn tức giận chàng chú rể đã làm đảo lộn cái trật tự kia nữa. Bởi vì, khi ấy, bạn sẽ thấy rằng mình thật hạnh phúc, vào người đem lại hạnh phúc chính là chàng chú rể đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn.
Bởi vì nếu người trở thành cô dâu ngày hôm đó nhớ ra rằng người đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn lại không phải là chú rể, đây quả thực là một sự cố rất đang tiếc. Khi Tiểu Viên nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, cô đã nghĩ rất nhiều, vấn đề trật tự đã nói đến ở trên chắc chắn trở thành vấn đề số một, vả lại vẫn còn một vấn đề liên quan đến trật tự cần phải suy nghĩ đó là, hình như anh vẫn chưa có biểu hiện muốn trở thành chú rể thì phải!
Mục Mục ơi là Mục Mục, cái miệng đáng ghét của cậu, chuyện tốt thì chẳng linh, chuyện xấu thì linh nghiệm thế, cái gì mà chiến dịch thành công cơ chứ? OMG, Tiểu Viên lại vừa nhớ ra một chuyện quan trọng khác.
Lạy chúa tôi! Một thiếu nữ bao năm trong trắng như cô ngày mai sẽ phải vác mặt đi mua một thứ mà đến lợn cũng biết mày đã làm gì nên mới cần đến nó ấy. Ghét quá đi mất, ghét quá đi mất! Mà cô ghét ai? Nếu để Mục Mục biết, nhất định cô ấy sẽ tuôn một tràng ném vào mặt cô, hai người là gió tôi là cát, ABCD đến chân trời góc bể, liên quan quái gì đến tôi, đã không tự kiểm điểm lại mình, còn quay sang trách tôi.
Cơ thể mệt mỏi rã rời như vừa chạy bộ tám trăm mét, nhưng sao lúc này cô lại không thể chợp mắt thế này? Nghĩ ngợi một hồi, mới chợt nhớ ra hôm nay mình ngủ đến trưa mới dậy, cứ cho là đến chiều có trèo xuống núi “hoàng sơn”, nhưng bây giờ mà ngủ thì vẫn sớm quá, vì thế cô không buồn ngủ cũng là chuyện rất bình thường. Anh ôm chặt cô, không có một tiếng động nòa, cô nghĩ thầm chắc là ngủ mất rồi.
Bình thường, trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết ngôn tình, sau khi làm chuyển ấy sẽ chuyển luôn sang cảnh quay của ngày hôm sau, thì ra cũng là có nguyên nhân của nó, bởi vì vốn dĩ hai cái thể tồn tại độc lập, khi tiến hành cái việc không có khoảng cách này, sau khi nghi thức kết hợp được diễn ra, sự biến đổi này ít nhiều cũng sẽ xuất hiện sự ngượng ngập, mọi người đi ngủ là cách tốt nhất để xóa đi sự ngượng ngập hay lúng túng này. Thế nhưng, tại sao Chu Tiểu Viên cô lại chẳng bao giờ đi theo đúng cái trật tự ấy chứ?
Một mình cô nghĩ ngợi vẩn vơ, người hơi ngọ nguậy, Thang Hi Hàn ôm chặt cô từ đằng sau đang mê mẩn vì mùi hương tỏa ra từ người cô, có chút buồn ngủ, nhưng vì sự cử động của cô nên đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng âu yếm kéo cô vào lòng. Cô lập tức cứng đơ, không dám cử động thêm, cô không nhìn được anh, cho rằng anh đã ngủ rồi, anh khẽ cười cố nín thở, xem cô định làm gì.
Một lúc sau, anh không có động tĩnh gì thêm, cô yên tâm cho rằng anh đã ngủ say rồi, nhìn cánh tay anh đang ôm trước ngực cô, rồi nhẹ nhàng tách từng ngón tay ra, nhưng anh ôm chặt quá, cô chỉ còn cách bất lực chịu trận.
Khẽ thở dài một tiếng, rồi lại ngẩn ra một lúc, cảm giác trong đầu mình là một mớ hỗn độn, không thể nghĩ được điều gì, bất chợt liếc nhìn túi bánh bao trên bàn, cô chợt nhớ ra rằng, mình đang đói! Cả buổi tối chưa ăn gì, lại còn vừa làm một việc hao tổn năng lượng đến vậy, cô không đói mới là lạ!
Cố gắng với tay túm lấy chiếc túi bánh bao, cô thêm một chút nữa, vẫn chưa với tới, cô có chút bực bội, không thể cố thêm nữa.
“Viên Viên, em làm gì thế?”
Hả, thì ra anh chưa ngủ à?, cô lí nhí: “Em đói rồi...”
Anh cầm lấy túi bánh bao, cắn vài miếng theo thói quen rồi mớm vào miệng cô, cô ngẩn ra nhìn anh: “Làm gì đấy?”
“Nhân để em ăn!”
Cô nhớ lại sự việc ở tiệm bánh bao lần trước, anh gọi tất cả các loại bánh bao nhân thịt, mỗi khi ăn đều moi hết thịt ra đưa cho cô. Cô ngốc nghếch hỏi tại sao anh không ăn, anh thản nhiên trả lời rằng không thích ăn, cô cũng chẳng hỏi thêm, ăn hết một cách ngon lành.
Nhưng bây giờ không như trước nữa, sao cô còn có thể bắt nạt anh được nữa, cô lúng túng: “Anh ăn đi chứ, bây giờ có phải là hồi bé nữa đâu, không bắt nạt anh nữa.”
Đôi mắt anh ánh lên sự đắc ý: “Không sao đâu, hồi bé em ăn bánh bao của anh, bây giờ lấy bánh bao của em trả cho anh, rất công bằng rồi, em thấy chúng mình có giống một mối lương duyên được bắt nguồn từ bánh bao không?”
Cô vừa ngượng vừa tức, nói chẳng nghĩ ngợi: “Có mà một vụ huyết án bắt nguồn từ bánh bao thì có.”
Ngón tay anh đưa qua đưa lại giữa hai chân cô: “Thật ra, cũng có thể hiểu như thế...”
Cô chỉ biết ngó trừng trừng.
“Viên Viên...”
Giọng nói của anh đầy sự nuông chiều, trái tim cô cũng như rộn ràng theo giọng nói c