Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Tô Lạc

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341125

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1125 lượt.

trẻo, bộ quần áo màu đen thướt tha theo dáng người cô, càng tôn lên vẻ thanh tú, giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ, vô cùng thân thiết.
“Chị là...” Tiểu Viên ngờ ngợ hỏi.
“Chào cô, thế này, tôi là Tiêu Nhiễm Vi, chắc trước đây Cổ Tịnh có nhắc tới tôi. Cô ấy gọi tôi là chị Vi, tôi và cô ấy cũng như Thang Hi Hàn đều là bạn bè.”
Tiểu Viên “ồ” một tiếng, rồi chẳng biết nói gì nữa. Ngẫm nghĩ lại, không phải chứ, chị Vi mà ngày hôm ấy cô gặp tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng chắc chắn không phải cùng một người với cô gái đang đứng trước mặt cô đây. Một lúc sau, Tiểu Viên nghi hoặc nhìn cô, dò hỏi: “Tôi có gặp chị Vi rồi, nhưng...”
Tiêu Nhiễm Vi nói: “Người mà lần trước cô gặp không phải tôi, là Cổ Tịnh giấu tôi tìm người thay thế, đây cũng chính là nguyên nhân tôi đến đây ngày hôm nay, nếu cô có thời gian, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”
Tiểu Viên nhìn đồng hồ rồi nói: “Đợi tôi một tiếng nữa nhé, sau khi tan làm chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện.”
Cùng một nơi, cùng một cái tên, chẳng cần biết ai là thật, ai là giả, đều chẳng có việc gì phải tìm đến cô, dù sao cũng đều là những người không thể cùng chung tiếng nói. Tiểu Viên nghĩ, Thang Hi Hàn đúng là một con rùa quý hiếm, muốn rước về nhà cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Nhiễm Vi ngồi trong quán cà phê một tiếng đồng hồ chờ Tiểu Viên tan làm. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, lần trước khi Thang Hi Hàn đi công tác ở thành phố B, Cổ Tịnh từng gọi cô đến, từ xa cô nhìn hai người bọn họ, cô gái nhỏ này, nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt. Lúc ấy, cô dựa vào người anh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, lúc nói chuyện với anh, thỉnh thoảng lại làm những hành động của một đứa trẻ. Cổ Tịnh nói, cô ấy là người mà nếu có rơi vào một đám người thì chẳng thể nào tìm ra được.
Cô cũng cảm thấy thế. Cô gái này chắc chắn không phải là một nhân vật nổi trội gì. Nhưng, cái cô Chu Tiểu Viên này, điểm đáng quý của cô là có thể làm Thang Hi Hàn thay đổi. Thời gian cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, chẳng phải là không cố gắng, không nỗ lực, nhìn thấy những hình ảnh này, biết rằng tình yêu của mình đã đi đến hồi kết, không khỏi có cảm giác cô đơn và ghen tị.
Khi Cổ Tịnh bảo cô cùng đi dạy cho cô gái này một bài học, cô không đồng ý. Yêu mà không được đáp lại, đó là một nỗi khổ không thể nói thành lời. Có thể đau khổ vì tình yêu, nhưng vì tình yêu mà làm những chuyện thấp hèn, những chuyện như vậy, sao cô có thể làm được chứ?!
Mấy ngày trước, Cổ Tịnh khóc lóc trở về, mẹ của Thang Hi Hàn là dì Lý đã mắng cô một trận nên thân, nói rằng cô làm ăn bậy bạ.
Cô đi gặp Cổ Tịnh, tình cờ gặp dì Lý đang đi công tác, gia đình họ và gia đình họ Thang là bạn thâm giao, dì Lý rất yêu quý cô. Khi ra ngoài ăn cơm, dì Lý nhìn cô rồi than thở: “Con bé Tịnh Tịnh này là cháu họ của dì, nhưng nếu để nó đi đến với thằng Hàn, dì sợ sẽ thiệt thòi cho Tiểu Hàn nhà dì ấy chứ, nó trẻ con và kiêu ngạo quá, không hợp với tính cách của thằng Hàn. Nhưng cháu, dì rất quý cháu, cũng đã từng nhiều lần nói chuyện với hiệu trưởng Tiêu, nếu hai gia đình ta trở thành thông gia thì thật tốt biết mấy.”
Mũi cô bỗng cay cay, cố gắng kìm chế, cố nở một nụ cười, nói: “Cháu và Thang Hi Hàn là bạn tốt, sau này cũng sẽ là bạn tốt, còn những việc khác phải dựa vào số phận thôi ạ...”
Khuôn mặt bà mẹ lộ rõ vẻ tiếc nuối: “Đúng thế, dì biết phải tùy theo duyên số, vì thế, nó đã quyết rồi, dì và bố nó là người lớn cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ là trong lòng cảm thấy tiếc. Có điều, thật ra dì có chút nghi hoặc, thằng Hàn từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, chẳng bao giờ thân mật với ai, thế mà cô gái này, ông cụ vừa mới giới thiệu nó đã chịu đi gặp, thật kỳ lạ, sau đấy lại còn nhanh chóng muốn kết hôn, lại càng khó tin hơn. Lẽ nào, đây chính là duyên phận?”
Sau khi Cổ Tịnh khóc lóc kể cho cô nghe về chuyện tìm người đóng giả cô, cô rất tức giận, nếu việc này để Thang Hi Hàn biết, anh nghĩ cô thực sự làm chuyện này thì phải làm sao?
Cổ Tịnh vô cùng tức tối kể với cô, Thang Hi Hàn gọi điện đến nói với cô ấy rằng, sao cô có thể làm chuyện ấy được? Việc này đã vượt ra khỏi sự nhẫn nại của anh, nếu cô không tôn trọng người con gái kia, thì đừng có đến tham dự hôn lễ của anh. Cổ Tịnh tức giận nói, cho dù anh có mời, cô cũng chưa chắc đã đến.
Tiêu Nhiễm Vi âm thầm đợi mấy ngày, cô nghĩ rằng, ít nhất Thang Hi Hàn cũng sẽ gọi điện cho cô để hỏi rõ sự việc, nhưng đợi mãi đợi mãi, cuối cùng chẳng có gì. Trái tim bỗng lạnh giá, có lẽ đối với Thang Hi Hàn, Cổ Tịnh là một cô em họ vô lý, nhưng ít ra thì họ cũng là họ hàng thân thích, còn cô chỉ là một người chẳng máu mủ gì, có lẽ, đến việc bị hỏi cũng chẳng đủ tư cách.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thấy vẫn phải đi gặp, phải trực tiếp nói chuyện với người con gái ấy.
Cô sắp sang Singapore làm việc, có lẽ đến hôn lễ của hai người họ, cô đã không còn ở trong nước nữa, nhưng ít ra cũng phải để cho người cô từng yêu biết rằng , cô không phải là người có mặt trong chuyện kia, đối với họ cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng đối với cô,