XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Trôi Mãi

Thời Gian Trôi Mãi

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341218

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1218 lượt.

nh phố đã có mặt, lãnh đạo các phòng ban chức năng đang đối thoại với những đại diện mà công nhân cử ra.
Thượng Tu Văn nhìn vào phòng hội nghị bằng ánh mắt đầy lo lắng và nói với Điền Quân Bồi: “Tổng giám đốc Trần vẫn đang trên đường đi, Hạ Tịnh Nghi xuất hiện một lát rồi biến mất. Hiện tại Ức Hâm chỉ còn mấy nhân viên ở đây, không ai ra mặt, lãnh đạo thành phố vì muốn giữ tiếng cho Ức Hâm trong các dự án đầu tư khác ở vùng này và duy trì môi trường đầu tư nên đã không dám manh động phủ định kế hoạch sáp nhập cửa Ức Hâm. Cử kéo dài mãi thế này e rằng sẽ loạn mất, đến lúc đó sẽ chẳng có ai gánh được trách nhiệm”.
Cũng giống như Thượng Tu Văn, Điền Quân Bồi đã biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc này, anh ngẩng đầu lên, phát hiện thấy Trần Hoa đã đứng trước cửa phòng hội nghị lừ lúc nào, anh lén ra hiệu cho Thượng Tu Văn: “Anh ra mặt sợ không tiện lắm, để tôi sang nói chuyện với anh ta, để anh ta biết không còn biện pháp giải quyết nào ổn thỏa hơn, anh ta buộc phải xuất đầu lộ diện”.
“Anh ta là người rất quyết đoán. Tôi nghĩ cậu không nên nói quá thẳng”.
“Tôi hiểu”. Điền Quân Bồi gật đầu, đứng dậy đi tới và nói với Trần Hoa: “Tổng giám đốc Trần, tôi có thế nói chuyện riêng với anh được không?”
Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn, Trần Hoa liền đưa ra lời phán đoán ngay và cảm ơn Thượng Tu Văn vì Thượng Tu Văn không công khai bản ghi âm, anh xin ghi nhận tấm lòng này của Húc Thăng.
Trần Hoa không gọi điện cho Hạ Tịnh Nghi để chứng thực. Một phần là do nội dung của bản ghi âm đã rõ ràng, ngoài ra cũng là vì anh không còn tin rằng Hạ Tịnh Nghi sẽ phát huy được vai trò gì trong việc sáp nhập xưởng luyện kim ờ thảnh phố J, không định cho cô cơ hội nữa.
Dự án đầu tư ờ khu vực miền Trung mà Hạ Tịnh Nghi phụ trách tiến triển không thuận lợi. Tháng trước Trần Hoa lại bay đến đế nghe báo cáo tiến độ, phát hiện thấy cô không hề nhập tâm vào công việc, không nấm được rõ các vấn đề liên quan đến tiến độ của dự án mới triển khai ở Hán Giang, còn nắm được ít thông tin hơn tổng giám đốc điều hành của bên hợp tác, lúc đó anh đã cảnh cáo Hạ Tịnh Nghi. Hạ Tịnh Nghi đã cam kết với anh rằng, nhất định sẽ giành được dự án quan trọng sáp nhập xưởng luyện kim theo kế hoạch đã định.
Từ trước đến nay anh luôn chủ trương đặt niềm tin vào cấp dưới nên không hỏi về các vấn đề cụ thể của dự án, thông thường công việc theo dõi được giao cho phó tổng giám đốc Lưu Hy Vũ phụ trách. Tuy nhiên, sau khi biết Nhâm Nhiễm sống ở Hán Giang, số lần anh đến thành phố này đã tăng lên rất nhiều. Anh không ngờ rằng Hạ Tịnh Nghi lại dùng thủ đoạn này để thâu tóm việc sáp nhập đồng thời bị người ta túm được chứng cứ xác đáng như vậy.
Trần Hoa đã lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, đã quá quen với những biến cố lớn, sau khi nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn, anh cũng không ngạc nhiên. Nhưng anh đã ý thức ngay được rằng, đối với Ức
Hâm, nếu không xử lý khéo hành động ngu ngốc này của Hạ Tịnh Nghi thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt đã minh chứng cho sự suy đoán của Trần Hoa. Mặc dù từ trước đến nay anh đều không muốn công khai lộ diện, nhưng lúc này đây cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Trần Hoa nhìn Điền Quân Bồi một cái, bình thản nói: “Luật sư Điền, một lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện”. Rồi anh đi thẳng vào trong, lên tiếng chào một vị lãnh đạo thành phố đang chủ trì hội nghị: “Chủ nhiệm Vương, tôi có một quyết định muốn tuyên bố ở đây”.
Chủ nhiệm Vương đang tò ra rất lo lắng, bất an, nghe thấy vậy ông liền nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc, không biết anh sẽ nói những gì. Thượng Tu Văn đưa mắt nhìn ông, ông mới yên tâm hơn: “Các anh chị em công nhân, đây là anh Trần Hoa - chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Âm, hiện tại anh ấy có mấy lời muốn nói, đề nghị mọi người trật tự cho”.
Trần Hoa đón lấy micro mà chú nhiệm Vương đưa cho, nhìn bao quát phòng hội nghị một lượt và nói với giọng trầm tĩnh; “Các vị, tại đây tôi xin tuyên bố, kể từ giờ phút này, tập đoàn Ức Hâm chính thức rút khỏi việc sáp nhập xưởng luyện kim. Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Hâm, tôi rất lấy làm tiếc trước cục diện hiện tại. Hy vọng sau khi Ức Hâm rút lui, xưởng luyện kim sẽ tự chủ thông qua phương án sáp nhập hợp lý, bước vào con đường phát triển phù hợp với nguyện vọng và lợi ích của công nhân viên chức. Các dự án đầu tư khấc của Ức Hâm tại khu vực này sẽ không bị ảnh hưởng gì bởi quyết định này”.
“Trần Hoa trả lại micro cho chủ nhiệm Vương, “Cảm ơn chủ nhiệm Vương, tôi đi trước đây”. Giống như lúc đến, Trần Hoa đi thẳng ra ngoài.
Cục diện vốn đang căng thẳng đã bị câu nói này của anh phá vỡ, dường như tất cả mọi người đều không tin vào tai mình. Đại diện cho phía công nhân nói nhỏ với nhau, chỉ có một người đàn ông trẻ từ trong đám đông bước ra, cao giọng nói: “Tổng giám đốc Trần dừng chân đã, tôi còn có câu hỏi muốn hỏi anh”.
Vừa liếc nhìn, Trần Hoa bèn nhận ra ngay người đó chính là Chương Dục - phóng viên tạp chí kinh tế tài ch