Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 134355

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/355 lượt.

đạo, rất dễ bị thay thế. Nếu bạn có khả năng, bạn sẽ dễ dàng giải quyết “việc vặt”, đồng thời còn có thể phát huy bản thân ở mức cao hơn, đồng thời không ngừng “tỏa sáng”. Một khi lãnh đạo chú ý đến bạn, bạn sẽ trở thành nhân vật không thể thiếu. Những lãnh đạo cao cấp khác và nhân viên bình thường trong công ty sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác.
Vì vậy khi Lệ Trí Thành hỏi câu này, đương nhiên Lâm Thiển rất vui mừng.
Im lặng một vài giây, cô mở miệng, phát biểu những điều đã sớm chuẩn bị từ trước: “Lệ tổng, tôi từng suy nghĩ đến vấn đề này. Trong quá khứ, Tân Bảo Thụy, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ có vị thế tương đương, Ái Đạt chiếm lĩnh thị trường nhờ sản phẩm đạt chất lượng cao. Bây giờ, tuy công ty chúng ta gặp khó khăn nhưng nền tảng vẫn rất tốt, không phải không có cơ hội cứu vãn. Dùng phương thức nào để cứu vãn, tôi có quan điểm thế này.
Từ trước đến nay, thị trường luôn theo thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, thứ nào tốt sẽ càng tốt, tệ sẽ ngày càng tệ hại. Chúng ta không thể từ từ đuổi theo Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ. Bởi vì đã để mất thị phần vào tay bọn họ, nên chúng ta không thể đuổi kịp bọn họ.
Do đó, tôi cho rằng, chúng ta phải đánh một trận quyết định. Việc xử lý thành công khủng hoảng lần này là thời cơ tốt, chúng ta cần tìm kiếm cơ hội trong thời cơ đó để xoay chuyển tình thế.”
Nói xong những câu này, Lâm Thiển nhướng mắt quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành. Nhưng anh vẫn trầm mặc như cũ.
Cấp dưới sợ nhất điều gì? Sợ nhất không biết quan sát nét mặt, không thể nắm bắt tâm tư của lãnh đạo.
Lâm Thiển cảm thất bản thân hết sức bi thảm, bởi vì Boss của cô là người “tê liệt cảm xúc”.
Ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Thiển quyết định “mặt dày” lần cuối, đồng thời bày tỏ sự trung thành của mình: “Lệ tổng, nếu đây là một cuộc chiến đấu, tôi nguyện làm “phó tướng” của anh, xung phong đi đầu, xông pha trận mạc.”
Quả nhiên, “thuận theo sở thích của người khác” luôn là phương pháp chuẩn xác. Ví von theo kiểu quân sự cuối cùng cũng khiến Boss có phản ứng.
Anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt có vẻ sắc bén hơn trước đó.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Ừm, hôm nay đến đây thôi.” Anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô, phó tướng Lâm.”
***
Cùng ngày, Trần Tranh về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.
Anh ta không về phòng ngủ mà đi lên thư phòng ở tầng hai của ngôi biệt thự. Quả nhiên, bố anh ta đang ngồi xem báo cáo tài chính của tập đoàn ở trong thư phòng.
Trần Đình Dân, bố Trần Tranh là người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mười mấy tuổi đã đi làm thuê, làm công nhân, đổ biết bao mồ hôi mới tạo dựng được Tư Mỹ Kỳ của ngày hôm nay. Tuy rất giàu có nhưng tính cách của ông hoàn toàn khác con trai. Sống hơn năm mươi năm cuộc đời, ông không yêu sắc đẹp, không thích xe hơi sang trọng, chẳng thích bất cứ thứ gì. Ông chỉ yêu tiền bạc, mỗi ngày xem xét sổ sách kế toán là thú vui lớn nhất của ông. Ngoài con trai Trần Tranh, đố người nào cướp được một chút tài sản của ông. Vì vậy, người trong ngành đặt cho Trần Đình Dân biệt danh là “Trần Thiết Công”.
Trần Tranh ngồi xuống phía đối diện bố, anh ta rút cà vạt ném lên bàn, sắc mặt bực bội.
Trần Đình Dân ngẩng đầu nhìn con trai: “Anh đã xử lý xong chưa?”
Ông đương nhiên ám chỉ vụ scandal chất gây ung thư. Trần Tranh gật đầu, mắng khẽ: “Lần này Ái Đạt đúng là không biết sống chết.”
“Anh định làm thế nào?” Trần Đình Dân hỏi.
Trần Tranh cười ha hả: “Ái Đạt bày trò ầm ĩ như vậy, chắc chắn muốn nhân cơ hội này lật lại thế cờ. Con đang đợi bọn họ đây. Con đã truyền đạt mệnh lệnh cho phó giám đốc marketing, Ái Đạt định tạo đột phá ở bất cứ sản phẩm hay thị trường nào, chúng ta sẽ dìm chết bọn họ bằng mọi giá.”
Ai ngờ Trần Đình Dân cất giọng lạnh nhạt: “Con trai, anh đã đi sai phương hướng rồi.”
Trần Tranh im lặng.
Trần Đình Dân mỉm cười: “Xem ra anh vẫn chưa làm rõ, chiến trường của Ái Đạt ở nơi nào. Thằng Lệ Trí Thành dám đứng ra nhận trách nhiệm, chứng tỏ nó là người dám nghĩ dám làm. Tất nhiên, nó cũng là loại người không biết trời cao đất dày.”
Trần Tranh chăm chú lắng nghe.
Trần Đình Dân nói tiếp: “Một người có tính cách như vậy sẽ không từ từ cạnh tranh với anh ở thị trường sản phẩm cuối cùng. Nó muốn một miếng ngoạm hết, có khi tham vọng còn lớn hơn anh tưởng. Anh không thể lơ là cảnh giác. Tôi hỏi anh, bây giờ trong ngành có cơ hội nào, có thể giúp nó trở mình?”
Trần Tranh biến sắc mặt: “Ý bố là... đơn hàng trị giá bốn mươi triệu của tập đoàn Minh Thịnh?”
Trần Đình Dân gật đầu.
Trần Tranh im lặng vài giây, nhếch mép: “Bây giờ vốn của Ái Đạt không bằng một phần năm chúng ta. Con chỉ sợ bọn họ không thò chân vào vụ này. Một khi tham gia, rất đơn giản, thực lực quyết định tất cả. Con sẽ cho Minh Thịnh sản phẩm tốt nhất, giá cả hạ xuống thấp nhất, thấp đến mức Ái Đạt không làm nổi. Dù bị lỗ, con cũng sẽ giành bằng được hợp đồng này, không cho Ái Đạt cơ hội. Đợi đến lúc bọn họ chết hẳn, bị đá ra khỏi thị trường, chúng ta kiếm tiền cũng chưa muộn.”
Trần Đình Dân hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”