Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 134380

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/380 lượt.

cảm. Lâm Thiển hơi hồi hộp, anh đến gần như vậy làm gì? Chẳng phải anh là người không dễ tiếp cận hay sao?
Lâm Thiển cố gắng định thần.
“Tại sao lại giúp tôi?” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh.
Lâm Thiển im lặng vài giây, thẳng thắn trả lời: “Vì anh xứng đáng.”
Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn cô, đôi mắt càng yên tĩnh hơn.
“Cám ơn em, Lâm Thiển.”
Lâm Thiển chớp chớp mắt. Thì ra anh muốn cám ơn.
Lâm Thiển cúi xuống quan sát khoảng cách giữa hai người rồi lại ngẩng đầu đối diện với anh.
Boss, có phải anh muốn bày tỏ thành ý nên mới tiến lại gần để cám ơn hay không?
Đúng là thành ý quá mức rồi.
Lâm Thiển nhướng mắt nhìn Lệ Trí Thành. Phản ứng như thế nào trước sự biểu dương của sếp cũng là một nghệ thuật ở chốn công sở. Bạn không thể để lộ sự kiêu ngạo tự đắc, cũng không nên quá khiêm tốn.
Lâm Thiển mỉm cười, đứng thẳng người, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: “Thiếu tá, đây là vinh hạnh của tôi.”
Quả nhiên, lời tâng bốc rất hợp thời, khóe mắt Lệ Trí Thành ẩn hiện ý cười.
Lâm Thiển cũng cười. Bây giờ mọi người đều nói, cấp dưới cần có năng lực quản lý cấp trên của mình. Chắc cô quản lý anh không tồi? Bởi người bị liệt cơ mặt như anh hôm nay cũng cười với cô hai lần.
Đang thầm tự đắc trong lòng, Lâm Thiển đột nhiên nghe anh nói: “Sau này tôi sẽ báo đáp em.”
***
Buổi chiều ngày hôm sau. Chiếc Cadillac chuyển bánh trên con đường nội đô, Lâm Thiển ngồi ở ghế lái phụ, tài xế là Tiết Minh Đào, Cố Diên Chi và Lệ Trí Thành ngồi ở hàng ghế sau.
Khi ô tô tiến vào khu CBD[2'> ở phía Tây thành phố, từ xa xa đã có thể nhìn thấy tòa nhà cao chọc trời màu nâu thẫm đầy vẻ trang trọng của tập đoàn Minh Thịnh.
[2'> CBD: Khu thương mại trung tâm.
Tiếp đãi bọn họ là người đàn ông cao gầy ngoài bốn mươi tuổi, chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng của Minh Thịnh. Anh ta có thái độ ôn hòa, không quá nhiệt tình nhưng lịch sự và chu đáo. Sau màn chào hỏi, anh ta đưa đoàn của Lâm Thiển lên phòng khách nhỏ thuộc khu vực Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
“Quý vị hãy đợi một lát, Khang tổng đang tiếp một vị khách. Sau khi kết thúc, tôi sẽ mời quý vị đi gặp Khang tổng.” Người đàn ông nói.
Cố Diên Chi và Tiết Minh Đạo gật đầu đồng ý. Phó chủ nhiệm văn phòng liền đẩy cửa đi ra ngoài làm việc.
Thật ra bọn họ đến hơi sớm, bây giờ mới ba giờ bốn mươi lăm phút. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Cố Diên Chi lên tiếng trước, trêu Lệ Trí Thành: “Lát nữa Lệ tổng phải nói nhiều mới được, nghe nói Khang tổng xuất thân từ dân kỹ thuật, cũng rất kiệm lời. Đừng để đến lúc đó hai người chẳng ai nói với ai một câu.”
Lâm Thiển và Tiết Minh Đào mỉm cười. Còn Lệ Trí Thành chỉ cất giọng lạnh nhạt: “Rất tốt, chí hướng hợp nhau, im lặng là vàng.”
Lúc nói câu này, sắc mặt anh vẫn vô cảm như thường lệ. Lâm Thiển và Tiết Minh Đào đều ngây ra, cho đến khi thấy Cố Diên Chi cười ngoác miệng, bọn họ mới có phản ứng, thì ra Boss vừa nói đùa. Sau đó, bọn họ cũng lập tức cười theo.
Cười là một lẽ, lời nói của Cố Diên Chi cũng chính là nỗi lo trong lòng Lâm Thiển. Cuộc gặp giữa Lệ Trí Thành và Khang tổng tuy là cuộc gặp giữa hai vị lãnh đạo nhưng thực ra chỉ là Boss nhỏ gặp Boss lớn. Hy vọng Boss của cô biến thành người ăn nói giỏi là điều không thể, do đó cuộc gặp lần này có kết quả ra sao, trong lòng cô không một chút chắc chắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đúng bốn giờ, vị phó chủ nhiệm văn phòng đẩy cửa đi vào. Lâm Thiển và mọi người đều đứng dậy, Tiết Minh Đào mỉm cười hỏi: “Chúng tôi có thể đi gặp rồi?”
Ai ngờ đối phương nở nụ cười áy náy: “Rất xin lỗi, Lệ tổng, Cố tổng, vị khách của Khang tổng vẫn chưa ra về, không khí cuộc trò chuyện tương đối vui vẻ, tôi cũng không tiện làm phiền.”
“Không sao đâu, chúng tôi có thể đợi, cám ơn anh.” Cố Diên Chi đáp.
Vị phó chủ nhiệm gật đầu, lại đi ra ngoài.
Lần này đợi đến bốn giờ bốn mươi, Cố Diên Chi đứng ngồi không yên, Tiết Minh Đào đi giục hai lần nhưng đều thất bại quay về. Chỉ riêng Lệ Trí Thành vẫn tỏ ra bình tĩnh, tâm trạng Lâm Thiển trở nên nôn nóng sốt ruột.
Minh Thịnh hết giờ làm vào lúc năm rưỡi, vừa rồi vị phó chủ nhiệm tiết lộ, buổi tối Khang tổng còn bữa cơm xã giao, tan sở là đi ngay. Điều này có nghĩa thời gian dành cho Ái Đạt chưa tới bốn mươi phút?
Đây là một khởi đầu tương đối tệ, vì dù sao cuộc gặp mặt lần đầu với lãnh đạo cao cấp cũng rất quan trọng. Nếu không thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương, chỉ e sau này sẽ khó hẹn gặp lần thứ hai, càng không thể trông chờ Khang tổng ngả về phía bọn họ trong đơn hàng lần này.
Sao Ái Đạt lại xui xẻo đến thế? Khó khăn lắm mới có thể thu xếp cuộc hẹn, không ngờ bị người khác chen ngang, còn trò chuyện lâu như vậy.
Đồng hồ sắp chỉ năm giờ, Lâm Thiển đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.” Vừa đẩy cửa đi ra ngoài, cô liền nhìn thấy một đám người ăn mặc chỉnh tề từ đại sảnh ở bên cạnh đi tới. Hướng đó là phòng làm việc của Khang tổng, còn người đi đầu đang tươi cười rạng rỡ kia chính là Trần Tranh.
Trần Tranh dừng lại bắt tay vị phó chủ nhiệm văn phòng: “Phó ch