Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Hạn Chia Tay

Thời Hạn Chia Tay

Tác giả: Đông Mật

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134567

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/567 lượt.

, nghĩ lung tung.”
“Tương lai sau này của chúng ta… sẽ thuận lợi sao?” Cá tính của hai người đều mạnh mẽ, nói không chừng chưa được ba ngày đã muốn chia tay.
Anh rất muốn đảm bảo, nhưng vẫn thừa nhận. “Rất khó nói.”
“Nếu trong công việc, ý kiến của chúng ta lại bất đồng, anh sẽ làm sao?”
“Vậy em sẽ nhường anh sao?”
Cô đâm đâm cánh tay anh. “Này, bình thường không phải đàn ông nhường phụ nữ sao?”
“Đúng vậy, nhưng anh không muốn nhượng bộ em. Nếu anh nhường em, vậy chứng tỏ em là phái yếu, anh không nên thể hiện toàn bộ với em, anh luôn rất coi trọng ý kiến của em, cũng luôn coi em là một đối thủ đáng kính trọng…”
“Ai là đối thủ với anh, rõ ràng chúng ta là đồng nghiệp, không phải sao?” Hiếu chiến thì công nhận đi!
Anh cười ha ha. “Tóm lại em hiểu ý anh rồi.”
“Được rồi, anh không nhường, em cũng vậy không có lý do gì để nhường, lúc đó lại hại anh không có đối thủ, khởi chiến không đã nghiền.” Cô uống nước trái cây, liếm liếm môi, không lưu ý ánh mắt khác thường của anh. “Trong công việc không nhường, nhưng bí mật thì phải nhường.”
“Ừ, dựa vào tình huống để nhường.” So với việc khống chế toàn bộ, anh thích để cô thỉnh thoảng chủ động, cũng là một trong những tình thú… A, nếu để cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, cô có thể sẽ cầm nĩa phi vào anh. “Nhưng tại sao nhất định phải là anh nhường em?”
“Bởi vì em muốn có một người bạn trai cưng chiều mình, em muốn được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, anh ấy sẽ thương em, nhường nhịn em, che chở em… em không hi vọng anh ấy luôn dùng ngón tay sai bảo em, quản em gắt gao, cái gì cũng đều do anh ấy định đoạt.”
“Cái này thì có gì khó khăn, đương nhiên anh sẽ cưng chiều em, cưng chiều em đến vô pháp vô thiên, khiến em tưởng rằng mình là công chúa, đến mức không có anh, tên nô bộc bên người thì không chịu được, đến cuối cùng em phải cầu xin anh đừng tiếp tục cưng chiều em nữa, bởi vì chính em cũng không chịu nổi việc được anh cưng chiều, thể hiện vẻ yếu ớt ra ngoài…”
Cô cười lớn. “Quá khoa trương!” Cô chợt kêu to khiến anh giật mình.
“Sao vậy?”
“Hình như em từng thề, nếu như em yêu anh… em chính là heo.” Cô cười, lúc đó nói giống như chém đinh chặt sắt, hiện tại thì tốt rồi, giống như tự vả vào miệng mình.
“Có sao đâu chứ? Heo thì là heo thôi.” Anh mỉm cười. “Anh cũng giống em, là heo.”
Trong mắt cô chợt lóe, trái tim vui vẻ co rút nhanh, cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, từng cãi nhau với anh, tranh chấp, giờ đây lại trở thành ký ức xa xôi, bây giờ cô hoàn toàn bị anh bắt lại, bị anh làm cho say mê.
“Em còn muốn ăn sao?” Anh nhìn cô cắn nĩa, cười khanh khách, không tốt, anh không nhịn được, đứng dậy ngồi lại bên người cô.
“Dĩ nhiên muốn.” Tim cô gần như đập loạn, mơ hồ hiểu anh nghĩ gì, cô cảm thấy nhiệt độ trên người anh, ấm áp say lòng người.
“Lát nữa hãy ăn…” Anh khàn khàn nói nhỏ, cầm nĩa trong tay cô, ôm cô vào trong ngực, cúi lại gần cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi lui ra.
“Nhưng em bị cảm, sẽ lây cho anh.” Hô hấp của cô không ổn định.
Anh cười nhẹ. “Nếu lây bệnh, anh đã sớm lây rồi, không có chuyện gì…” Anh lại lần nữa in lên môi cô, lần này, anh không có lui ra.
Nếm hương vị bánh việt quất và hương vị nước trái cây trong miệng cô, nhưng bánh ngọt cũng kém xa hương vị của cô, nước trái cây cũng bại trước sự ngọt ngào ấy. Anh khẽ cắn cô, ngậm lấy môi dưới đầy đặn của cô, khi anh trượt vào miệng cô, cô kinh ngạc, anh nuốt trọn hơi thở dịu nhẹ của cô, dịu dàng an ủi, đợi cô thả lỏng hơn, anh càng hôn càng sâu, càng nóng bỏng, cô khiến anh đói, bởi vì khát vọng, thân thể trở nên nóng rực cứng rắn.
Trình Dư Nhạc hơi xấu hổ. Cô không thích việc thân thiết nơi công cộng thế này, nhưng anh khiến cô quên việc kháng nghị, nụ hôn của anh giống như có điện, giống như lửa, không chút nào cất giữ nhiệt tình, kích thích da cô run rẩy, tay anh trượt đến sau thắt lưng cô, ấn cô vào bộ ngực cường tráng của anh, toàn thân cô nóng như lửa, thần trí mơ hồ. Cô say, say mê nằm trong ngực anh, cam tâm tình nguyện, chìm đắm trong tình yêu của anh…
Hai người ở trong quán cà phê lần vào bóng đêm, dứt khoát giải quyết bữa tối ở đây luôn, sau khi ăn xong hai người đi dạo phố, đến hơn chín giờ tối, Âu Quan Lữ lo lắng Trình Dư Nhạc bị cảm sẽ mệt, quyết định đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
“Em không mệt.” Trình Dư Nhạc lưu luyến không rời, còn chưa muốn tách ra với anh.
“Ngày mai còn phải đi làm, em về nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh kiên trì, mặc dù không muốn đưa cô về. “Nhớ mười một giờ phải uống thuốc, tự mình đặt báo thức, biết không?”
“Nhưng nếu em ngủ sẽ rất khó đánh thức, đồng hồ báo thức vang lên cũng bị em vứt xuống sàn, mỗi sáng ba em còn phải gõ cửa phòng em hai lần, em mới có thể rời giường, tối nay nhà em lại không có ai, không ai có thể gọi em…”
“Muốn anh gọi điện cho em không?”
“Cũng được, chẳng qua em luôn lấy chăn trùm qua đầu, điện thoại di động vang, em cũng sẽ ngủ nướng.” Ám hiệu đầy đủ hơn, người thông minh thì sẽ biết làm thế nào chứ?
“Con người này tại sao lại khó đánh thức như vậy…” Anh giả bộ trầm


pacman, rainbows, and roller s