
Tác giả: Tiểu Ngọa Long
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134901
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/901 lượt.
uao, đẹp quá. –An thét lên trầm trồ bên dưới.
Sơn vội chạy xuống phía dưới. Từ quang hệ, một luồng sáng rọi ra cả tám bức tranh và chúng sáng bừng lên trong bóng tối.
Sơn chạy khắp nơi rồi chiêm ngưỡng các bức tranh về gia đình hai cụ sơ và hai ông cố nhà anh. Phải nói rằng ông ấy đúng là một họa sĩ thiên tài. Dưới ánh sáng các bức tranh hiện lên rõ mồn một.
Phát bước xuống khỏi cái bực cao rồi chiêm ngưỡng các bức tranh. –Ông ấy quả là thiên tài. –Anh nói. –Tôi nghĩ nó sẽ còn đẹp hơn nữa dưới ánh sáng mặt trời.
Phát nhìn lên cái lổ nhỏ bên trên rồi nói tiếp. –Giữa trưa, mặt trời sẽ chiếu thẳng vào đây, qua lổ nhỏ trên trần rồi chiếu thẳng vào cái cột này. Ánh sáng mặt trời là ánh sáng trắng có công suất lớn hơn cái đèn pin này nhiều, tôi nghĩ nó sẽ lung linh hơn nhiều đấy.
- Tôi nghĩ ông ấy không phải để lại đây duy nhất món quà này đâu.
Vừa nó Sơn vừa tiến lại mấy thùng hàng phía sâu trong hốc đá. Anh xé toạt cái thùng ra. Bên trong là một thứ bột màu trắng đã được đóng gói.
- Cái gì vậy. –An hỏi.
Phát cũng tiến về phía mấy thùng hàng rồi mở tiếp mấy thùng tiếp theo. Bên trong một thứ bột màu trắng bị xé rách chảy ra.
- Ma túy. –Sơn nói.
Phát gật đầu. –Số lượng này có thể mua được không biết bao nhiêu căn biệt thự ở Sài Thành đây.
Phát rút cái điện thoại ra rồi nói. –Để tôi gọi người đến đem đi.
Cùng lúc đó, Sơn lui lại về phía An rồi rút con dao trong túi ra chĩa về phía Phát. Anh nói.
- Bỏ điện thoại xuống.
- Anh nói gì vậy, tôi sẽ báo công an. –Phát giải thích.
- Bỏ xuống. –Sơn hét lớn.
- Được rồi. –Vừa nói Phát vừa nhét cái điện thoại vào trong túi.
Lăm lăm con dao trên tay, Sơn đẩy An lui về phía sau.
- Anh đang làm gì vậy. –An hỏi.
- Chính hắn đã giết chú chúng ta.
Phát tiến lại gần Sơn hơn. –Không phải như vậy.
- Lui ra. –Sơn hét lớn.
Phát từ từ lui lại. Anh nói. –Không phải vậy. Tôi muốn giải thích.
- Để rồi mày giết tao như giết tên điên à.
- Sao anh lại nghĩ vậy. –Phát đứng yên trước mấy thùng hàng dường như anh không dám tiến lên nữa.
Con dao trong tay Sơn vẫn lăm lăm về phía Phát.
- Mày biết không, từ khi mày lấy bức tranh đi thì tao đã biết mày chính là kẻ đã gây ra biết bao tội ác cho gia đình tao rồi nhưng mà tao muốn mày phải giúp tao tìm ra nơi này rồi tao mới giết mày thôi.
- Ý anh là… –Phát ngập ngừng.
- Hôm tối ông Bình bị giết tao đã xém tung phải mày ở cái cua vào con đường đất đỏ. Có phải không? –Sơn nói.
- Anh nhầm rồi. Nhưng…
Sơn cắt lời. –Tối hôm đó trời mưa rất to, nhưng sáng hôm sau trời lại nắng rất gắt. Hôm đó mày lên lấy bức tranh tao đã để ý chiếc xe mày dính rất nhiều bùn đất nên chỉ có thể là mày đã lên vào tối hôm trước và chính mày đã xém tung phải tao sau khi giết xong ông ấy thôi. Và chỉ có mày mời biết được cuộc hẹn tối đó của tao.
- Không, tối đó ở chổ tôi cũng mưa…
- Không. –Sơn cắt lời Phát. –Bùn đất dính ở trên xe là loại đất đỏ, loại đất đặc trưng của làng này. Mày đã quá nôn nóng muốn lấy bức tranh nên đã phạm sai lầm. Mày nói dối đủ rồi đấy.
Phát ngửa đầu nhìn lên trời rồi bậm môi lại. Biết không thể chối cãi. Anh nói. –Đúng vậy, nhưng khi tôi lên đến nơi hắn đã chết rồi.
- Không, những lời nói dối như vậy là quá đủ rồi. –Sơn đẩy An lui về phía sau rồi lăm lăm con dao về phía Phát. –Hôm đó sau khi giết hắn mày đã xé mấy tờ giấy trong cuốn sổ, nhưng mà đã không biết rằng tao có thể khôi phục được trang cuối cùng, mày có biết là gì không. Đó là tên mày cùng với biểu tượng của Hội Tứ Hải, rắng nó nói rằng mày là một thành viên của hội tứ hải và có xuất hiện trong đêm chú tao bị giết.
- Không, anh hiểu nhầm rồi. –Vừa nói Phát vừa tiến lên phía trước.
- Lui lại. –Sơn hét lớn. –Tao đã theo dõi mày mấy ngày gần đây, hôm trước tao thấy mày đã viếng mộ của một người tên Mai Thi, qua điều tra tao biết được đấy là vợ Liêm.
Sơn im lặng nhìn Phát rồi nói tiếp. –Mày là người của hội Tứ Hải, mày đã giết chú tao, rồi giết tiếp ông Bình để bịt miệng. Mày không thể chối cãi được.
- Anh hiểu lầm rồi. –Phát lui lại bực tức vì bất lực, Sơn không tin anh.
- Giờ mày định gọi người xuống đây để lấy lại mấy lô hàng này à. Tao biết nó là của chú tao, dù chú là người như thế nào đi nữa thì tao vẫn thương chú ấy. Tao nhín nhịn chịu đựng bấy lâu vì tao biết chắc rằng mày sẽ giải được mật mã, mày sẽ tìm ra nơi này bởi vì mày còn mong muốn tìm ra nó hơn tao. Hôm nay tao sẽ cho mày xuống gặp chú tao.
- Anh định làm gì?
- Cởi áo ra. –Sơn hét lớn.
- Cái gì? –Phát hỏi.
- Tao muốn xem ngực mày. Nhanh lên.
Phát từ từ mở nút áo rồi phanh bộ ngực của mình ra. Trên bộ ngực rắn chắc ấy một hình xăm đặc trưng của Hội Tứ Hải hiện ra.
An há hốc mồm kinh ngạc lui lại. –Anh là… –Cô ấp úng nói không nên lời.
- Thật ra tên điên đã phát hiện ra điều này nên hắn mới ghi lại trên cuốn sổ đó, nhưng… –Phát chưa kịp nói thì một tràng cười vang lên phía sau.
Cả ba quay lại thì thấy một khẩu súng đang chỉa thẳng vào ba người.