
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341090
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1090 lượt.
n, rồi đến lúc tớ lại phải móc ví thanh toán.”
Lưu Huệ không tin, trừng mắt với An Ninh, “Tiền lương tháng này của tớ đều ở trong này hết đấy, cậu không phải lo chuyện đó.”
“Vậy thì tốt rồi,” An Ninh nhún nhún vai, “Cho món cua xào cà ri, thịt cổ lợn quay, xôi gà, bánh pía…”
“Cậu có ăn hết được không?” Lưu Huệ nghiêng quyển thực đơn phang nhẹ vào đầu An Ninh.
An Ninh bĩu môi, chậm rãi vuốt chỗ tóc vừa bị Lưu Huệ làm cho rối tung, “Kệ mình, ăn không hết thì đóng hộp mang về làm bữa đêm.”
Lưu Huệ miễn cưỡng gọi phục vụ bàn đến, đọc những món mà An Ninh vừa gọi, miệng lẩm bẩm: “Để xem bụng cậu có vỡ ra không.”
An Ninh chẳng thèm để ý, cô nhấp một ngụm trà, rồi đưa mắt nhìn bên nọ bên kia, “Ồ, không gian ở đây cũng được đấy chứ.”
Lưu Huệ cúi đầu, lo lắng tính toán tiền bữa ăn, thấy vậy, An Ninh thầm cười.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, lúc này Lưu Huệ đã quên bẵng việc lát nữa sẽ phải thanh toán. Cô ân cần gọi An Ninh, “Ăn đi thôi.”
Bảy giờ tối, đúng là thời điểm mọi người đi ăn cơm.
Khi họ vừa đến, ở đây vẫn còn rất nhiều bàn trống, nhưng chỉ một lúc sau, ngoài cửa khách đã đến xếp hàng dài.
“May mà chúng mình đến sớm.” Lưu Huệ tay vẫn cầm đũa, mắt cười tít.
An Ninh thấy buồn cười, đôi khi lại thấy thật ngưỡng mộ Lưu Huệ, cô ấy là người sống rất vô tư, hôm nay vui thì hãy cứ vui hết mình đã, Lưu Huệ chưa từng phải lo nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào. Phải chăng sống đơn giản mới khiến con người được vui vẻ hơn?
Chuông điện thoại vang lên.
An Ninh luống cuống lôi điện thoại ra, “A lô,” đưa điện thoại lên nghe cô mới phát hiện ra tiếng chuông vẫn đang kêu.
Cô sửng sốt quay đầu về phía sau, ngày nay chuông điện thoại ngàn cái như nhau, vì thế cô mới lựa chọn loại nhạc chuông tương đối khác biệt này – đoạn nhạc dạo đầu kinh điển về công viên Lincoln trong phim “Vượt ngục”. Sự thực đã chứng minh, tỉ lệ sử dụng trùng đoạn nhạc này là rất thấp, nhưng không ngờ hôm nay cô lại bắt gặp tiếng chuông điện thoại giống của mình ở đây.
An Ninh quay đầu lại, điều mà cô nhìn thấy đầu tiên là một đám người ăn mặc vô cùng kỳ quái.
Trên chiếc quần jean đã bị giặt đến bạc phếch, không biết là cố tình hay vô tình mà có vài lỗ thủng trên đó, có chỗ còn có những miếng vá rất bắt mắt. Cả nam và nữ, họ đều bấm lỗ tai, còn đeo trên đó những đồ trang sức trông rất khuếch trương, đầu họ buộc khăn hoặc nhuộm tóc vàng hoe, thậm chí có người còn nhuộm cả màu trắng.
Người con trai nghe điện thoại ngồi quay lưng về phía An Ninh. Cô không nhìn rõ mặt anh, từ góc nhìn này cô chỉ có thể thấy anh có một cơ thể cường tráng và một chiếc cằm cương nghị. Anh mặc áo thun đen, một tay cầm điện thoại, một tay cho vào trong túi quần, cả bàn ăn đó chỉ có anh xem ra còn bình thường như mọi người.
Chiếc di động Sharp 920, giống đời chiếc điện thoại trong tay An Ninh. Chỉ có điều anh dùng điện thoại màu đen phong cách, còn điện thoại của An Ninh mang màu trắng tao nhã.
Nghe xong điện thoại, hình như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau, anh từ từ quay người lại, bất ngờ bắt gặp đôi mắt tinh nhanh như mắt thỏ của An Ninh.
An Ninh bỗng đỏ bừng mặt, vội vàng quay đầu trở lại.
Nhưng, chỉ mới thoáng nhìn thôi, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương rất sắc xảo như nhìn thấu được tất cả.
Đôi mắt đó dài, bé, sâu, khi cười mí mắt hơi cong lại, nhìn rất hiền từ. Sau khi ngồi lại vào ghế, anh tiếp tục những câu chuyện tếu với đám bạn đi cùng, nhưng không hiểu sao, An Ninh lại cảm thấy anh hoàn toàn khác biệt so với những người đang ngồi nói chuyện với anh. Cụ thể anh khác ở chỗ nào thì cô không làm sao diễn đạt nổi.
“Này, cậu đang nhìn cái gì thế?” Lưu Huệ huơ huơ tay trước mắt An Ninh, lúc này, An Ninh mới lấy lại thần sắc, cô vuốt lại chỗ tóc xõa trên vai rồi tiện mồm nói: “Ngắm anh đẹp trai thôi.”
Hai mắt Lưu Huệ sáng lên, “Anh đẹp trai, ở đâu?” Vừa nói Lưu Huệ vừa đứng dậy, đưa mắt nhìn hết bên nọ bên kia, hành động quá mức đó của Lưu Huệ khiến An Ninh vừa bực vừa buồn cười. Cô kéo kéo Lưu Huệ, “Hình tượng, cậu phải chú ý hình tượng của mình chứ, người ta đều đang nhìn cậu kia kìa.” Lưu Huệ chẳng quan tâm đến điều đó, nhưng tự cô cảm cũng thấy xấu hổ trước, cô cúi thấp đầu xuống.
“Có gì đâu.” Lưu Huệ dậm dựt nói, “Tớ ngắm anh đẹp trai thì can dự gì đến ai chứ.” Một người ngồi ở bàn bên cạnh đang nhìn cô cười, nhìn có vẻ là một anh chàng nho nhã lịch sự. Thấy anh ta cười mình, Lưu Huệ trừng mắt với người đó, nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?” Người này nghe vậy như sợ hãi, suýt đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
An Ninh khẽ cười, Lưu Huệ là người có tính khí như vậy, dù vui hay tức giận cô cũng đều thể hiện rõ hết lên khuôn mặt, chưa bao giờ cô giấu giếm khi ghét ai hay thích một người nào đó, cô không biết giả dối, không lên mặt gây chuyện, tính tình Lưu Huệ khác hoàn toàn với sự nhạy cảm và cẩn thận của An Ninh. Trước đây không hiểu sao họ lại trở thành bạn của nhau, và tình bạn đó được tiếp tục và phát triển đến mức vô cù