
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341525
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1525 lượt.
nguyên tại chỗ nhìn chăm chú vào Lương Thiển Thâm hơi có vẻ mất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế tròn nhỏ, đôi mi thanh tú vừa nhăn lại lại lập tức dãn ra, nhìn thấy cậu ta vẫn còn chưa đi vào ánh mắt lập tức trở nên có chút hung dữ.
“Cậu làm cái gì vậy?” Thiển Thâm quýnh lên vội vàng đuổi theo kéo tay Tân Tử lại, buột miệng nói: “Tôi mời.”
“Tôi không cần cậu mời.” Thân hình Tân Tử dừng lại, trả lời có chút xa cách.
Thiển Thâm từ xưa đến nay ghét nhất là phải giải thích, nhưng mà hết lần này tới lần khác ở trước mắt người kia đầu óc cứng nhắc muốn chết: “Ngày hôm qua nhờ có cậu… Cho nên, việc hôm nay coi như là tôi cảm ơn cậu, không có vấn đề gì chứ.” Để cô phải nói ra những lời này thật đúng là xấu hổ quá đi mất.
Vẻ mặt Tân Tử vẫn không gợn sóng nói: “Tôi không có làm gì hết.”
Lương đại tiểu thư hơi giận, người này tại sao nói cái gì cũng không hiểu vậy: “Cậu đủ rồi chứ, ăn một bữa cơm thật ngon miệng không được sao, nói lảm nhảm nhiều như vậy! Một bát mất bao nhiêu tiền đâu, làm người tại sao lại tính toán như vậy.”
Tâm Tử hạ tầm mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Có lẽ mỗi người có nguyên tắc xử lý công việc không giống nhau… Được rồi, lần này xem như cậu mời, lần sau tôi mời cậu.”
Lương Thiển Thâm cảm thấy nếu tiếp tục cùng tính toán tiếp với cậu ta thì bữa cơm này có thể không ăn nổi nữa, vì thế liền tùy ý gật đầu, còn ánh mắt liếc đến tay của cậu ta, đột nhiên phát hiện mình vẫn còn đang lôi kéo cậu ta, bỗng nhiên thấy trên mặt nóng lên, bỗng chốc vung tay ra, giống như bình thường bị bỏng vậy. Nhưng mà vừa buông tay ra mới ý thức được chính động tác của mình có chút quá đáng, lập tức nhanh chóng nhìn về phía Tân Tử, đối phương hình như căn bản không để ý đang cúi đầu nghịch nghịch chiếc đũa.
Hai bát mì nhanh chóng được đưa lên, đúng thật ở đây chỉ có vài viên thị bò ở trên mặt liền có thể gọi là mì thịt bò.
“Một bát của tôi, hai bát cho cậu.”
Tân Tử gật đầu, đem đũa đưa cho Thiển Thâm, nói: “Ăn đi.”
“Chờ một lát.” Thiển Thâm lại bảo người hầu bàn ở phía trong: “Mở cho tôi hai chai bia lạnh.”
“Không thể uống bia lạnh.”
“Cái gì? Cậu không uống bia sao? Nơi này không có điều hòa, ăn mì rất nóng.” Thiển Thâm khó hiểu nói.
“Tôi muốn nói, cậu hiện tại, tốt nhất… không nên uống đồ lạnh.” Nói tới đó, quả thực khiến cho Tân Tử có chút khó có thể mở miệng.
Thiển Thâm lúc đầu khó hiểu, suy nghĩ một chút lập tức kịp phản ứng, người mặt dày mày dạn như cô lúc này lại đỏ mặt trong chớp mắt, nhưng suy nghĩ lại một chút lại cảm thấy có chỗ không đúng: “Cậu rất hiểu biết về nữ sinh.”
Giọng nói của Lương Thiển Thâm hình như có chút châm chọc, tay Tân Tử đang gắp thức ăn dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó cậu ta lại như không có việc gì nói: “Tôi có một cô em gái. Hơn nữa, nữ sinh ở bên ngoài uống rượu… không hay lắm.”
Thì ra là thế, có điều cậu ta cũng thật bảo thủ.
“Ông chủ, cho tôi hai lon Sprite, không cần đá.” Thiển Thâm gắp mì lên mặt thổi thổi, nhìn Tân Tử nói: “Như vậy là được rồi chứ.”
Hai người đều tự cúi đầu ăn mì, hương vị bát mì này Thiển Thâm không dám khen tặng, có điều trông bộ dạng Tân Tử ăn rất ngon lành.
“Cậu thường xuyên tới đây ăn?” Thiển Thâm nhấp một hớp Sprite hỏi.
“Không phải, bình thường đều tự mình nấu.” Tự mình mua thức ăn nấu cơm sẽ tiết kiệm hơn nhiều.
Tân Tử ăn mì rất nhanh, động tác lại đặc biệt sạch sẽ, Thiển Thâm không miêu tả được, chính là sạch sẽ, giống như cả người cậu ta làm cho người ta có cảm giác đó. Lúc cậu ta ăn không có đem nước canh vẩy bắn tung tóe ra ngoài, cũng không phát ra tiếng hút sợi mì rất lớn, lúc uống Sprite cũng không uống tràn ra khỏi miệng như những nam sinh khác.
Thiển Thâm ăn một miếng uống một hớp, lại hỏi: “Cô em gái kia của cậu đâu, vừa rồi xem ra hình như không ở nhà.”
“Cô ấy là học sinh nội trú.” Tân Tử đã ăn xong một bát mì rồi, ngẩng đầu nói.
Tóc mái của cậu ta hơi dài sắp che khuất cả mắt trái, lúc này Thiển Thâm mới phát hiện vì sao hôm nay nhìn thấy cậu ta cứ cảm thấy là lạ, hóa ra hôm nay cậu ta không có đeo kính, cảm thấy có chút khó chịu, cô làm một động tác chỉ chỉ lên mắt, hỏi: “Kính mắt đâu?”
Trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tân Tử chợt lóe lên một tia do dự: “Để ở nhà.”
Thiển Thâm buồn bực: “Kính mắt sinh ra là để đeo, đang yên đang lành cấy ở nhà để làm gì.”
Do dự lại xuất hiện, Tân Tử cầm cái bát thứ hai nói: “Nếu bị đánh vỡ, sẽ không tốt.” Cậu ta ăn một miếng, lại ngẩng đầu hỏi: “Kính mắt cậu cho tôi rất đắt mà.”
“Hả?” Thiển Thâm sửng sốt: “Không có, không phải rất đắt, chỉ là một bộ kính mắt rất bình thường thôi mà.”
Không biết tại sao, nhưng mà cô không muốn nói cho Tân Tử biết bộ kính mắt kia thật ra được đặc biệt làm theo yêu cầu, một bộ tính ra hơn bốn trăm đồng.
Cô chọc chọc sợi mì, nhìn thấy Tân Tử đã ăn đến mức chóp mùi hơi đổ mồ hôi, cậu ta lấy ống tay áo lau lau, những vết thương kia lập tức đập vào mắt Thiển Thâm.
Cậu ta sợ kính mắt bị làm hỏng đại khái là ám chỉ lão béo kia đi.
“Vì sao ông ta lại đánh cậu?” Dường như cô buột miệng