
Tác giả: Kim Cát
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134647
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/647 lượt.
Hải che ngực.
Tim của hắn đập thật nhanh nha! Hơn nữa. . . . . . Phòng như thế nào đột nhiên lại nóng ? Điều hòa hỏng rồi sao? Mỗi khi hồi tưởng lại ngày đó, vẫn là cảm thấy thực kỳ diệu.
Thân là con trai cưng của Tần gia, anh nhận thức được, cùng bạn gái ở chung, muốn đến PUB, muốn mở ca nô rời bến, muốn tới hội quán riêng của Tần gia, thậm chí là bao hết nhà hàng năm sao. . . . .
Càng hăng hái, càng náo nhiệt, càng có thể đòi nữ nhân niềm vui, anh cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng ngày đó, hai người họ dành cả buổi chiều để gấp hạc giấy, hai người ngồi quanh bàn, cười cười nói nói, thế nhưng anh cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hận không thể gấp thêm nhiều hạc hơn nữa, hận mặt trời tại sao khuất bóng, Tâm Tâm cũng không cần về nhà.
Như đã nói qua, không biết là do anh lần đầu học xếp hạc giấy hay là bởi vì tay anh bị thương, tóm lại tài hoa làm người người oán trách, Tền Thương Hải gấp ra con hạc giấy nhìn giống con gà mẹ mập ú, thần kì nhất chính là có một con căn bản giống cây thơm! Có thể gấp ra cây thơm nha, anh thật sự quá là tài hoa rồi.
Nhìn Thẩm Tâm không muốn tổn thương tự trọng của anh mà nín cười, Tần Thương Hải thật sự cảm thấy buồn.
Ngày đó sau khi Thẩm Tâm về nhà, anh liền tức giận phấn đấu, không ngại trễ, gấp một phòng đầy hạc giấy, đại khái không dưới một ngàn con, sáng sớm ngày hôm sau, rốt cuộc làm cho anh dốc hết tâm huyết hoàn thành tác phẩm hoàn mỹ!
Anh không chỉ chọn giấy màu vàng nhạt, giống sư phụ đúc kiếm trong tiểu thuyết võ hiệp, rút hết toàn bộ sức lực anh, là hơn nửa tâm huyết của anh, cuối cùng luyện ra kinh thiên động địa quỷ thần khiếp thần kiếm!
Tóm lại sáng sớm ngày đó, Tần Thương Hải giống như một đứa ngốc, một tay bưng kiệt tác của anh, một tay xách hơn phần nửa túi hạc giấy mà anh thức đêm xếp, đến Thẩm gia tìm Thẩm Tâm hiến vật quý.
Thật sự là Thẩm Tâm kinh ngạc đến nói không nên lời, cùng lúc thật sự cười cho đã, cùng lúc lại có cảm động, chỗ bị thương trên tay Tần Thương Hải còn chưa có khỏi hẳn.
We would never say goodbye. . . . . .
Hai người họ khi đó thật trẻ tuổi, có thể có được nhiều lắm, có thể sáng tạo giống như vô hạn, vì thế đương nhiên không cần biết đến điều quan trọng nhất, nếu không cẩn thận để mất đi, không có khả năng tìm về . . . . . . . .
*************************
Nếu như, hai người họ theo lẽ tự nhiên ở chung, có thể sẽ có kết cục hanh phúc? Nhưng chỉ là "Nếu", ai cũng không có khả năng cam đoan biết trước được tương lai.
Thẩm Tâm tròn 18 tuổi, hai người trẻ tuổi đã bị ép đến lễ đường kết hôn.
Đạo lí đó tên là tình yêu, với Tần Thương Hải mà nói là quá hư ảo, đối với anh tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết lại bị nuông chiều thói quen dã thú, lực trói buộc thật sự không nhiều.
Tuổi anh còn rất trẻ, mà trong tình yêu anh rất ngây thơ, tự do với anh rất quý.
Anh cơ bản không nghĩ tới muốn kết hôn, ít nhất cũng không phải lúc còn trẻ chưa ăn chơi đuôc bao nhiêu!
Tần Thương Hải đối với Thẩm Tâm là thương hại, chỉ tới lúc phát hiện cô bằng lòng theo ý người lớn an bài, anh chỉ nghĩ rằng, Thẩm Tâm ít nhất nên cùng anh phản đối sự an bài của người lớn. Anh không phải phạm tội làm nhục, cũng không có làm sai cái gì, không nên giống như bị trừng phạt phải trả giá bằng nửa cuộc đời.
Là ai nói câu nói đó? Đối phương trước khi kết hôn bị người khác mến mộ ưu điểm, có lẽ sau khi kết hôn lại tạo thành khuyết điểm trên môi người đó. Không thể nghĩ được là lời nói này không cần chờ đến khi hai người họ kết hôn cũng đã trở thành sự thật, Tần Thương Hải đối với Thẩm Tâm phục tùng mệnh lệnh đã cảm thấy không còn kiên nhẫn.
Lần cuối cùng cùng cô hòa bình ở chung, là hiểu được cô không có ý định phản đối người lớn, Thẩm Tâm đối với chuyện đột nhiên trở mặt của anh cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được rơi nước mắt, khi đó, Tần Thương Hải chính là không kiên nhẫn đột nhiên nổi cơn tức giận, xoay người bỏ đi không xoay đầu lại, mãi cho đến ngày kết hôn, anh cũng chưa từng nói với cô một câu nào.
Đêm tân hôn, anh cố ý uống say đến mức không còn biết gì, nào biết say không được, ngược lại còn quá tỉnh táo, tỉnh táo đến lúc vào phòng, nhỉn gương mặt Thẩm Tâm như muốn khóc, tim vẫn là bị nhéo mạnh. Nhưng giờ khắc này anh không muốn bất cứ thứ gì bao vây tình cảm của anh, anh thầm nghĩ rít gào!
"Khóc cái gì? Cô không phải đạt được ước muốn ?" Thẩm Tâm trợn to mắt, không rõ nguyên nhân.
Tần Thương Hải bước chân không yên hướng tới cô, cầm chiếc cằm tinh xảo của Thẩm Tâm, "Đừng giả bộ. Cô thực thích ta, không phải sao? Cho nên như bây giờ căn bản chính hợp ý cô! Lão Tử bị ngươi trói lại, cô rất đắc ý phải không?" Thẩm Tâm một trận khó chịu, Tần thương hải uống say làm trò hề khiến cho cô sợ hãi.
"Em không có. . . . . ."
"Cô có!" Anh rống cô, muốn đem hết nước mắt trong hốc thu về.
Đừng khóc! Chết tiệt đừng khóc! Nước mắt làm cho anh sâu trong lí trí tự trách chính mình, anh cảm thấy bản thân giống như phạm tội cưỡng gian, giốn