XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Lâm Ương Ương

Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015

Lượt xem: 134687

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/687 lượt.

nhìn cô chằm chằm và cười khẽ.
“Anh đi ra đi!” Cô gầm nhẹ, giọng nói đầy vẻ tủi thân, nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Cô biết anh đang đùa giỡn cô, cô chỉ hận bản thân tại sao lại có cảm giác với cái hôn của anh, tại sao lại lưu luyến không nỡ với cái ôm của anh?
“Ưa khóc đến vậy cơ à.” Mạnh Dục Thành dùng đầu ngón tay chùi nước mắt cho cô, rồi ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô như là đang an ủi vậy, “Ngoan, đi ăn cơm trước, được không?”
Ăn cơm? Ăn cái đầu anh í!






Sau cái hôn đó, Thẩm Nhã Hinh bị Mạnh Dục Thành áp tải đi ăn một bữa ăn kiểu Pháp không biết là mùi vị gì, rồi lại anh ép buộc khai ra địa chỉ nhà và do chính bản thân anh đưa cô về.
Nhưng ngày hôm sau thì mọi thứ có vẻ như đều quay về quỹ đạo, Mạnh Dục Thành vẫn mang bộ mặt lạnh lùng cứng ngắt đó, thỉnh thoảng trêu chọc châm biếm cô vài câu, nhưng lại không hề có hành động dư thừa nào với cô cả, cô thật hoài nghi không biết có phải bản thân mắc chứng tưởng tượng hay không.
Có ai lại kỳ lạ như vậy cơ chứ, chẳng lẽ trong cơ thể anh có gắn công tắc gì đó, sẽ tùy theo công tắc tắc hay mở mà có hành động khác nhau?
Mới bắt đầu Thẩm Nhã Hinh còn cảnh giác với từng hành động của anh, nhưng qua vài ngày sau đó thì cô phát hiện mình chỉ toàn tự hao phí sức lực mà thôi, Mạnh Dục Thành chỉ toàn lo chú tâm làm việc, anh chẳng hề có thời gian rảnh để mà chú ý đến cô.
“Đem những hóa đơn này cho phòng Nghiên cứu và Phát triển, cái này đưa cho thư ký Tống, giúp tôi pha một ly trà đặc.” Mạnh Dục Thành ngồi phía sau bàn làm việc vừa đưa chỉ thị cho cô vừa không nhịn được mà ngáp một cái thật dài.
Sáng sớm hôm sau, tin Tổng giám đốc ngã bệnh phải nghỉ ở nhà làm xáo động cả tầng mười bảy, nên biết rằng lần nghỉ bệnh này là lần đầu tiên từ lúc Mạnh Dục Thành đến Khải Dương đấy, tất cả mọi người đều đang lo lắng không biết Tổng giám đốc bệnh nặng đến mức nào mà lại không thể đến công ty được.
Hôm qua Thẩm Nhã Hinh tận mắt chứng kiến dáng vẻ mệt mỏi của anh, nên cô lại càng lo lắng hơn bất cứ ai, tuy anh từng làm ra những hành động kỳ quái với cô…. nhưng trên tổng thể mà nói, anh ấy là một ông chủ tốt, không phải sao? Nên lúc Tống Kiến Đông kêu cô đưa vài tập văn kiện đến nhà của Mạnh Dục Thành thì cô không hề suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.
Nhưng… cái người này có thật là đã ngã bệnh không vậy? Thẩm Nhã Hinh nghi hoặc nhìn người đàn ông vừa mở cửa cho mình, sắc mặt rất tốt, hô hấp bình thường, trên trán cũng không có mồ hôi, có nhìn đi nhìn lại, nhìn sao đi nữa thì cô vẫn cảm thấy anh rất khỏe mà, làm cô còn chạy đi mua cháo dinh dưỡng, trông thật ngốc ngếch mà.
“Tổng giám đốc, văn kiện của anh.” Cô đưa tập hồ sơ cho anh, tô cháo dinh dưỡng trên tay cô cũng bị anh thuận tay lấy mất.
“Đấy là cái gì?”
“Cháo dinh dưỡng á, nghe nói anh ngã bệnh, nên tiện đường mua luôn.”
“Giúp tôi hâm nóng lại đi.” Mạnh Dục Thành nhét lại tô cháo cho cô, “Phòng bếp ở đó.” Thẩm Nhã Hinh bị sự bá đạo của anh làm cho mắt tròn mắt dẹt, cô vốn cũng có ý định hâm nóng cháo cho anh xong mới về, nên cũng ngoan ngoan chạy vào nhà bếp, kiếm cái nồi ra.
Nhưng cô đã đánh giá thấp cái bụng dạ đen tối của Mạnh Dục Thành rồi, cô vừa bật lửa, liện bị anh gọi đi dọn dẹp phòng sách, dọn dẹp phòng sách xong lại đến phòng ngủ…. xoay vòng vòng một hồi, cháo cũng đã hâm nóng xong, cô cũng bị anh sai đến sai lui làm cái này làm cái nọ, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
“Tổng giám đốc, văn kiện của anh.” Cô đưa tập hồ sơ cho anh, tô cháo dinh dưỡng trên tay cô cũng bị anh thuận tay lấy mất.
“Đấy là cái gì?”
“Cháo dinh dưỡng á, nghe nói anh ngã bệnh, nên tiện đường mua luôn.”
“Giúp tôi hâm nóng lại đi.” Mạnh Dục Thành nhét lại tô cháo cho cô, “Phòng bếp ở đó.” Thẩm Nhã Hinh bị sự bá đạo của anh làm cho mắt tròn mắt dẹt, cô vốn cũng có ý định hâm nóng cháo cho anh xong mới về, nên cũng ngoan ngoan chạy vào nhà bếp, kiếm cái nồi ra.
Nhưng cô đã đánh giá thấp cái bụng dạ đen tối của Mạnh Dục Thành rồi, cô vừa bật lửa, liện bị anh gọi đi dọn dẹp phòng sách, dọn dẹp phòng sách xong lại đến phòng ngủ…. xoay vòng vòng một hồi, cháo cũng đã hâm nóng xong, cô cũng bị anh sai đến sai lui làm cái này làm cái nọ, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
Có lầm không vậy, cứ tiếp tục như vậy, thì ngày mài người cần xin nghỉ bệnh sẽ là cô đấy, lý do là lao lực quá sức!
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi lại đôi chút chính là lúc Mạnh Dục Thành đang ăn cháo thì anh chỉ về hướng phòng tắm nói: “Cho phép em mượn phòng tắm đó.”
“Tôi là vì giúp anh dọn dẹp mới mệt đến vậy đó!”
“Không cần sao?” Mạnh Dục Thành nhướn nhướn mi.
“Cần chứ!” Cô tức giận phừng phừng chạy đi tắm rửa, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra mình không có quần áo khác để thây, nhìn khắp phòng tắm chỉ thấy có chiếc áo sơ mi đang treo trên móc của anh. Cô do dự một hồi, vẫn là không muốn mặt lại cái váy toàn mồ hôi đó, nên chỉ đành lấy cái áo của Mạnh Dục Thành mặc vào, cũng may anh rất cao, nên cái áo của anh đủ để che hết cái đùi của cô rồi, nên cô kh