Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thư Ký Không Lên Giường

Thư Ký Không Lên Giường

Tác giả: Tống Vũ Đồng

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134527

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/527 lượt.

. . . ."
Lời nói chưa dứt, cửa phòng rắc một tiếng mở ra.
Hạ Mạn Nghê đứng ở cạnh cửa, áo ngủ cô mặc màu trắng, thoạt nhìn thật sự là giống đứa trẻ vô tội.
Tần Hạo Đông tâm vừa động, tay dài duỗi một cái đem cả người cô ôm vào trong ngực, cúi đầu liền bắt được môi của cô, cái hôn này, giống như là muốn kéo dài một thế kỷ vậy, căn bản không tính toán buông cô ra.
"Này, anh vô lại. . . . . ." Hai tay cô muốn đánh hắn, lại bị một bàn tay to bắt lại, trực tiếp lôi cô vào phòng, dùng chân đá lên cửa phòng.
"Này, anh không có tuân thủ lời hứa, anh rõ ràng nói chỉ ôm một cái. . . . . . Đừng. . . . . ." Hắn hôn cô đến không thở nổi, hai chân như nhũn ra, cả người cũng yếu đuối ở trong lòng hắn, tất cả đều vô dụng.
Xuyên thấu ánh trăng ngoài cửa sổ, đèn đêm bên bể bơi, chiếu lên cô giống như ôm lấy đôi cánh tinh linh mỏng, khuôn mặt ngượng ngùng bị hắn ôm hôn, bị ngón tay dài hắn giữ lại mà không thể không ngẩng lên nhìn lại hắn, có chút buồn bã, có chút quấn quýt si mê, có chút não.
"Đúng, anh nói láo, anh là vô lại, anh không muốn chỉ ôm em một cái, là rất nhiều, anh nói, anh không muốn đợi, anh muốn ngươi, tối nay bắt đầu."
Hắn nhẹ nhàng giơ tay, nâng một bên gò má cii, hôn gò má cô, một tay kia lượn quanh trên hông của cô, kéo xuống vạt áo áo ngủ cô, áo ngủ trong nháy mắt rộng mở, không ngờ, bên trong không một mảnh vải, hắn con mắt trợt tối, cô vội vàng đưa tay lôi kéo váy, hốt hoảng lại che không được còn giúp hắn nhìn!
"Đừng cự tuyệt anh." Hắn đột nhiên cong người xuống, hôn tay cô nắm chặt váy, hôn cổ của cô, hôn xương quai xanh cô, mặt mày, mũi cùng tai;. . . . . .
Cô khẽ rên, buông lỏng ra tay nắm chặt áo ngủ, hoàn toàn không ngăn được làn sóng điện khi hôn truyền đến trên người cô, cả người không ngừng run rẩy. . . . . .
Tần Hạo Đông bàn tay to thăm dò vào, dọc theo rãnh giữa hai vú nhẹ vân vê nụ hoa trước ngực cô, Hạ Mạn Nghê run lợi hại hơn, da thịt nhạy cảm khi đầu ngón tay hắn hạ xuống nóng bỏng như lửa, tê dại khó nhịn, cô liều mạng cắn môi mới đè nén không ngừng thốt ra yêu kiều, nhưng mà cuối cùng vẫn là tốn công vô ích. . . . . .
Khi hắn ấn cô đè ở trên mặt tường lạnh như băng, cởi xuống áo ngủ trên người của hắn, hắn trần truồng lộ ra màu da màu đồng mạnh khỏe lồng ngực cùng hai chân thon dài hấp dẫn, cùng vật kiêu ngạo vô cùng khổng lồ dâng trào cũng trong lúc đó, hắn cũng nửa quỳ ở trước người của cô, dùng phương thức vô cùng làm cho người ta xấu hổ lại làm cho người ta điên cuồng, hôn cô, để cho cô vui thích, để cho cô không thể tiếp tục đè nén mình xuống, lên tiếng yêu kiều cùng khóc thút thít. . . . . .
"Không cần. . . . . . Trời ạ, này quá mắc cỡ. . . . . ." Cô uốn éo người muốn chạy trốn nụ hôn của hắn, nhưng là hai chân của cô hư mềm vô lực, cả người cũng hư mềm vô lực, chỉ có thể liều mạng dùng đôi tay giữ chặt hai cánh tay hắn để chống đỡ thân thể của mình. . . . . .
Không nghĩ tới, hắn sẽ dùng loại phương thức này để yêu cô, đang ở lúc cô cuối cùng không chịu nổi như vậy yêu thì Tần Hạo Đông đã ôm cô lên đi tới giường.
"Anh rất xấu. . . . . ." Thời điểm mắng hắn, giọng nói cô còn mang nức nở.
"Đúng, anh hư, là một người đàn ông hư, nhưng mà. . . . . ." Hắn đặt cô lên giường, cả người nhẹ nhàng đè ở trên người mềm mại trơn bóng cô. "Anh thật sự yêu em, như em mong muốn, chỉ vì một mình em mà điên cuồng."
Dứt lời, hông của hắn trầm xuống, thật sâu, thật sâu tiến vào cô. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạn Nghê xuất hiện tại trên bàn bữa ăn sáng, đầu cúi thật thấp là không dám nhìn Tần Hạo Đông đã ăn điểm tâm, lại không dám nhìn mẹ Lâu đang thay cô chuẩn bị bữa ăn, đầu của cô vẫn rất thấp, cho nên không có nhìn thấy trên bàn ăn hai cặp mắt đều ở đây nhìn chằm chằm cô.
"Mẹ." Tần Hữu Ân đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng.
A? Đang muốn xé một ổ bánh mì bỏ vào trong miệng tay bỗng dưng dừng lại, Hạ Mạn Nghê trợn to mắt ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hữu Ân.
Tần Hữu Ân cười ngọt ngào rất lâu rồi, miệng cũng sắp muốn nứt ra rồi. "Mẹ, con rốt cuộc có thể gọi dì là mẹ, đúng không? Mẹ?"
Làm sao lại như vậy? Hạ Mạn Nghê nhìn về phía Tần Hạo đông.
Hắn uống sữa tươi, làm bộ xem báo, khóe môi lại nhếch lên hình cung một chút cười khả nghi.
Hắn cũng không để ý tới cô! Hắn lại đem vấn đề Tiểu Ân ném cho cô? Bảo cô trả lời thế nào? Nói đúng, giống như liền nhất định gả cho hắn. Nói không đúng, không phải dễ dàng đả thương tâm đứa bé cảm thấy yếu ớt?
"Mẹ, con thật vui vẻ, con rốt cuộc mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy cùng được mẹ ôm, con có thể một ôm chưa? Rất ít khi ôm nha...?" Tiểu Ân ngồi ở chỗ ngồi, một đôi mắt to vô cùng mong đợi nhìn cô.
Ba nói mẹ sẽ xấu hổ, không thể trực tiếp xông tới ôm lấy mẹ, như vậy mẹ sẽ bị dọa đi, muốn chậm một chút, mẹ nói xong thì mới có thể xông tới ôm lấy người, cho nên Tiểu Ân vẫn chịu đựng, hai chân mập ở dưới bàn nhịn không nhịn được a, đã sớm muốn chạy như bay qua.
Hạ Mạn Nghê nhìn thấy trong mắt Tiểu Ân, là khẩn thiết chờ đợi, Tiểu Ân thích cô, tựa như cô cũng thích Tiểu Ân, nó bởi vì có th


Snack's 1967