
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341688
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1688 lượt.
trước tới: "Thế nào? Tiểu nương tử cuối cùng cũng thu thập được ngươi rồi?"
Ánh mắt Thiệu Chẩn không tự nhiên nhanh chóng rời đi, liếc nhìn hắn một cái, khóe môi không che giấu được nhếch lên: "Cái gì mà thu thập hay không thu thập."
Tiêu Vân Khanh cười mắng: "Ngươi được đấy Thiệu Chẩn, cũng không biết người nào trước kia còn giả vờ giả vịt nói cái gì ‘nàng là người phương nào, ta là người phương nào’, ta còn ngốc nghếch đi tin ngươi!"
Thiệu Chẩn lườm hắn, hả hê nói: "Khi đó là khi đó."
Tiêu Vân Khanh vẫn tò mò: "Hiện tại ngươi không lo lắng nữa sao?"
Thiệu Chẩn uống một hớp rượu, nói: "Lo chứ sao không. Ta muốn đi Tây Vực, kiếm một chút công danh rồi trở lại."
"Hả? đi Tây Vực?"
Thiệu Chẩn gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ta muốn cùng Ninh Nhi xây tương lai, phải có danh tiếng trong sạch. Nghe nói An Tây Tứ Trấn chiêu nạp người Hán đi Tây Vực, có thể được cấp hộ tịch, ta đi thử một chút, nếu được việc, chuyện gì cũng dễ làm."
Tiêu Vân Khanh suy nghĩ một lát, nói: "Đúng là chủ ý tốt, vậy ngươi sớm đi đi."
"Vì sao?"
"Tây Vực vốn là nơi không yên ổn, người Đột Quyết, người Thổ Phồn thường xuyên tới tranh chấp, chính sách cũng nay Tần mai Sở thay đổi liên tục, ngươi mốn có hộ tịch, phải chớp thời cơ mới được. Vả lại Trường An cũng không phải là nơi có thể ở lâu, ta nghe nói, phủ Kiếm Châu đã diệt sơn tặc ở Kiếm Nam rồi."
Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Kiếm Nam? Có tin tức gì không?"
Tiêu Vân Khanh lắc đầu: "Cụ thể thì ta không biết, chỉ nghe được có mấy thủ lĩnh sơn tặc bị bắt sống." Nói xong, vẻ mặt hắn nghiêm túc, "Nếu bọn họ khai ra ngươi, sẽ không phải là chuyện tốt."
Thiệu Chẩn trầm ngâm, nói: "Không sao. Khi ở trên núi ta rất cẩn thận, tên, thân thế đều là giả. Ninh Nhi khi đó bị bắt, cũng chưa từng để bọn họ biết được tên thật cùng thân thế, sau đó Điệp văn cũng làm giả, bọn họ muốn tra cũng không tra được."
Tiêu Vân Khanh gật đầu, lại nói: "Vẫn phải cẩn thận, nghe ta đi, không có việc gì đừng để cho Ninh Nhi ra ngoài."
Thiệu Chẩn không hiểu: "Ta so với nàng có nhiều người hận hơn nhiều, sao không phải là ta."
Tiêu Vân Khanh nháy mắt mấy cái: "Nàng đẹp hơn ngươi."
Thiệu Chẩn cầm ly rượu ném hắn.
***
Buổi tối, Thiệu Chẩn vẫn nghĩ tới những lời Tiêu Vân Khanh nói.
Tây Vực, An Tây. . . . . . Nghĩ tới đó, hắn lại nghĩ tới Ninh Nhi.
Nàng đang làm gì? Thiệu Chẩn trong lòng ngứa ngáy, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm yên tĩnh, ánh sao đầy trời, hắn do dự một hồi, không kềm chế được, đi ra ngoài.
Trong phòng Ninh Nhi, đèn vẫn sáng, hình như nàng còn chưa đi ngủ. Thiệu Chẩn đứng một chốc mới gõ cửa: "Ninh Nhi."
Trong phòng truyền ra tiếng Ninh Nhi.
"Đã ngủ chưa?" Thiệu Chẩn hỏi.
Lời vừa dứt, thì nghe tiếng then cửa, Ninh Nhi mở cửa .
Thiệu Chẩn nhìn nàng, có chút không tự nhiên cười cười.
"Còn chưa ngủ à?" Hắn hỏi.
Ninh Nhi nghiêng đầu nhìn ra ngoài trời, nói: " Vẫn còn sớm mà."
Phải rồi. Thiệu Chẩn cảm giác gần đây mình toàn nói nhảm. Hắn hít sâu một cái, cúi đầu nhìn nàng: "Ninh Nhi, ta không ngủ được, đi vào nói nói chuyện với ngươi một lát được không?"
Ninh Nhi đỏ mặt cười cười: "Ừ." Dứt lời, cho hắn vào phòng.
Phòng mới thuê, bên trong phòng đồ đạc hết sức đơn giản. Thiệu Chẩn mặc dù lúc trước đã tới phòng Ninh Nhi rất nhiều lần, nhưng lúc này không giống lúc trước, hắn cẩn thận bước vào, lại có cảm giác thần bí khi bước vào khuê phòng của nữ tử.
Một lúc sau, hắn thấy Ninh Nhi lấy hành lý trải ra trên giường, tiền bạc đồ trang sức cũng bày hết ra.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Thiệu Chẩn kinh ngạc hỏi.
Ninh Nhi có chút ngượng ngùng, nhìn nhìn hắn, nói: "Muốn kiếm tiền."
"Kiếm tiền?" Thiệu Chẩn không hiểu.
"Ừ." Ninh Nhi đi tới, nói: "Ngày mai ta muốn đi mua một ít gạo và gia vị, làm thử mật cao xem sao."
Thiệu Chẩn nhớ tới những lời nàng nói lúc ban ngày, ngạc nhiên: "Ngươi thật muốn làm mật cao đi bán?"
Ninh Nhi gật đầu: "Ta nghĩ kỹ rồi, làm cái này có lẽ là tốt nhất."
Thiệu Chẩn mỉm cười nói: "Ngươi nói xem những phụ nhân kia vì sao phải đi bán mật cao, là vì sinh kế trong nhà. Mỗi ngày đi sớm về tối, đem người làm mệt chết cũng chưa chắc kiếm được bao nhiêu nhiều tiền, ngươi là nữ nhi nhà quan lại, sao lại đi làm những việc này."
Ninh Nhi nhíu mày, nói: "Sao lại không làm được? Chẩn lang, ngươi cũng là con nhà quan lại, cơm áo cũng đều là ngươi tự kiếm lấy."
Thiệu Chẩn dở khóc dở cười: "Ta là nam tử, ngươi sao lại so cùng ta?"
"Nam tử thì sao?" Ninh Nhi lại nhíu mày, "Chẩn lang, tiền của ngươi không phải tự nhiên có, tay chân ta lành lặn, không thể ngồi không để ngươi nuôi."
"Ta sao lại không thể nuôi ngươi." Thiệu Chẩn xem thường, "Ngươi đã đồng ý gả cho ta rồi, nam chủ ngoại nữ chủ nội, ngươi cứ ở nhà là được."
Mặt Ninh Nhi lập tức đỏ ửng.
"Vậy. . . . . . Vậy không giống nhau." Nàng không nhượng bộ, ngập ngừng nói, "Chúng ta. . . . . . Ừ, chúng ta còn chưa thành thân."
Thiệu Chẩn mặt cũng có chút nóng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
"Chưa thành thân