
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Tác giả: Chun Chun
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134561
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/561 lượt.
điên cuồng. Cùng lúc nàng ngẩng đầu lên, một cánh tay rắn chắc đã ôm bên hông mảnh khảnh của nàng. Nàng kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen của Diêm Quá Đào, không nghĩ đến hắn cũng sẽ nhúng tay vào trò đùa dai của nàng.
Diêm Quá Đào ôm Ngạc Nhi, trên khuôn mặt hoàn mỹ có dấu hiệu phẫn nộ, hai mắt lạnh như băng làm cho mọi người không rét mà run.
“Dám mở miệng vũ nhục vị hôn thê của tôi sẽ phải trả giá rất đắt.” Hắn thản nhiên nói.
Tuyên bố này như một tiếng sấm nổ giữa trời quang, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Chính là Ngạc Nhi là người trong cuộc, đều không nghĩ đến Diêm Quá Đào sẽ có loại hành động này.
“Anh điên rồi sao!” Ngạc Nhi nuốt mấy ngụm nước bọt mới tìm lại được giọng nói.
Phá hư bữa tiệc này là một chuyện, nàng vốn muốn làm cho Diêm gia mất mặt, hắn lại tuyên bố như vậy, ngược lại làm cho nàng không hiểu được nên sửa chữa như thế nào. Hiện trường có không ít nhân vật lớn, tuyên bố như vậy không thể là nói đùa, quả thực dường như là thừa nhận hắn cùng với nàng đã có hôn ước.
Hắn không phải hận nàng sao? Vì cái gì lựa chọn ở phía sau, dùng dòng họ cùng danh dự để bảo vệ nàng?
“Cứ coi như thế đi! Người đàn ông nào gặp gỡ em thì sao có thể không điên cuồng?” Khóe môi hắn gợi lên mỉm cười, nụ cười kia lại không hề lạnh lẽo như băng.
“Xong đời! Không tốt rồi!” Trong nháy mắt, Đường Tâm cũng vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới trò đùa dai lại diễn biến thành tình huống như thế này.
Nàng nhìn ra thái độ của Diêm Quá Đào rất thân mật, nhưng là hoàn toàn không ngờ đến, hắn sẽ nói ra một câu như vậy đúng lúc trò đùa đến cao trào.
Đường Tâm quay đầu nhìn Diêm Vũ Nghiên, phát hiện bà ta sắc mặt thật đáng sợ, hai mắt nhìn Ngạc Nhi trừng trừng, hai tay nắm thành quyền, móng tay được sửa sang rất xinh đẹp cắm vào lòng bàn tay. Nàng không nói nên lời, không cần nghĩ cũng biết, Diêm Vũ Nghiên căn bản không biết đứa con mình sẽ có quyết định này.
“Tiểu thư, người tốt nhất là nên chuẩn bị xem phải giải thích với Lôi tiên sinh như thế nào cho rõ ràng.” Mạc quản gia từ từ nói, rất có hương vị xem kịch vui.
“Không bằng ông đề nghị chị ấy chạy trốn tới một quốc gia khác thì xem ra có vẻ khả thi hơn đấy!” Đường Chấn lắc đầu cười gian, bộ dáng vui sướng khi người gặp nạn. Cậu rất giỏi lợi dụng ưu thế tuổi còn nhỏ, căn bản sẽ không thừa nhận trước bất kỳ ai trò đùa dai này chính là chủ ý cậu đưa ra.
“Ông theo tôi trở về!” Lão bà Trầm Vĩnh quát, túm chặt áo chồng, lôi người đàn ông đang chật vật kia đi ra cửa, không để ý tới mọi người nhao nhao bàn tán sau lưng.
Thừa dịp bữa tiệc hỗn loạn, Ngạc Nhi cùng Đường Tâm chuồn ra ngoài.
Sau khi vợ chồng Trầm Vĩnh rời đi, Diêm Quá Đào thực hiện vai trò chủ nhân, một lần nữa đem không khí xử lý hòa hợp. Kỳ thật, chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể khống chế không khí toàn trường. Ngay cả Diêm Vũ Nghiên cũng lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một số đàn ông từng trêu đùa Ngạc Nhi sắc mặt đều u ám, cuối cùng cũng biết người này chẳng những quỷ kế đa đoan, hơn nữa thế lực phía sau rất lớn, căn bản là không thể trêu vào, chỉ có thể sờ sờ cái mũi, cúi đầu giả ngu, nhìn Ngạc Nhi mà chột dạ, rất sợ nàng lại muốn tìm người xuống tay.
Nhưng cũng may là nàng đã không có hứng thú. Sau khi Diêm Quá Đào tuyên bố thân phận nàng là vị hôn thê của hắn, nàng liền nhíu mày đứng ở một bên, không ngừng uống rượu.
Ngạc Nhi rất vất vả mới thoát được khỏi vòng tay của Diêm Quá Đào, nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Các nàng đứng trước cửa Diêm gia thở phì phò, nhìn mặt nhau liền không nhin được cười phá lên thành tiếng. Tiếng cười như chuông bạc, bay qua khu nhà cao cấp của Diêm gia lướt qua thềm đá cao cao, sau đó truyền vào trong rừng cây um tùm.
“Chị có thấy sắc mặt tên đó không?” Đường Tâm cười đến không thở nổi, dáng người yểu điệu màu thủy lam không ngừng run rẩy.
“Có nha, chẳng khác gì màu trắng của bụng cá chết, chị rất sợ hắn lại hôn mê giống lần trước.” Ngạc Nhi cũng vỗ vỗ ngực, làm cho chính mình dễ thở một chút. Nàng có thói quen đùa dai, nhưng là chưa bao giờ từng trải qua trường hợp kích thích như vậy. Nếu không có Đường Tâm hát đệm, nói không chừng nàng sẽ không lừa được mọi người.
Bất quá, mấu chốt quan trọng nhất chính là tuyên bố của Diêm Quá Đào. Có hắn bảo đảm, mọi người tuyệt đối không dám tiếp tục nghi ngờ nàng từng có hành vi phạm tội trong quá khứ.
Nghĩ đến lời tuyên bố vừa xong của Diêm Quá Đào, tiếng cười dần dần nhỏ đi. Hai khuôn mặt xinh đẹp giương mắt nhìn nhau.
“Chị thật sự phải gả cho người đàn ông kia sao?” Đường Tâm lén lút hỏi, không biết nên vì gặp chuyện vui mà hưng phấn, hay nên vì sự tình quỷ dị mà phiền não.
Đầu óc thông minh đến mấy gặp phải loại chuyện tình cảm như thế này, cũng như anh hùng không có đất dụng võ.
“Không có khả năng.” Ngạc Nhi cắn môi, nhanh chóng phủ định, không cho phép chính mình tưởng tượng ra loại tình huống này.
“Nhưng em nhìn bộ dạng của hắn dường như là thật sự muốn vậy.” Đường Tâm chớp chớp mắt, tò mò sắp chết, kỳ t