Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thục Nữ Mất Hồn

Thục Nữ Mất Hồn

Tác giả: Chun Chun

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134547

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/547 lượt.

r>Ngôi nhà nhỏ màu hồng cùng với cánh rừng bao quanh nơi này là do Đường Bá Vũ mừng sinh nhật Đường Tâm mười hai tuổi, là không gian riêng tư cho Đường Tâm khi nàng trưởng thành. Một khi nàng bước vào nơi này sẽ không có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy. Mà hiện tại, Đường Tâm đón Ngạc Nhi mới ra viện đến ở nơi này, bề ngoài là muốn Ngạc Nhi ở đây cùng nàng, trên thực tế chính là để cho Ngạc Nhi có một nơi tĩnh dưỡng thật tốt.
Sau khi xuất viện, Ngạc Nhi trở nên trầm mặc, trên khuôn mặt xinh đẹp luôn hiện vẻ buồn rầu. Nàng thường xuyên ngồi ở ngoài sân, mỗi lần đều mấy giờ, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Nàng không biết bản thân mình bị làm sao, rõ ràng đã thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, người đàn ông tàn nhẫn kia sẽ không bao giờ… liên quan đến nàng nữa, nàng lẽ ra phải là cực kỳ vui sướng mới đúng. Nhưng là một khi nhớ tới mọi chuyện về hắn, trong ngực liền như trống rỗng, có một chỗ trống hoàn toàn không thể lấp đầy.
Nàng không muốn thừa nhận chính mình đang nghĩ đến hắn, đang nhớ hắn.
Hắn tàn nhẫn vô tình như vậy, từ sau khi nàng đuổi hắn đi liền không có tin tức. Điều này đã chứng minh phán đoán lúc đầu của nàng, chứng thực hôn ước hắn tuyên bố lúc trước cùng với việc muốn giữ nàng ở lại thì tất cả chỉ vì muốn tra tấn nàng cả đời?
Nếu hắn thật sự có tâm, hắn hẳn là sẽ tìm đến nàng đi?
Nàng căm hận chính mình, vì sao trong lòng luôn luôn tồn tại hy vọng, trách cứ chính mình sao lại có hy vọng xa vời với một người đàn ông lòng tràn đầy thù hận, lại có thể thật lòng yêu thương nàng?
Giữa hương hoa thơm và tiếng chim hót, Ngạc Nhi lặng lẽ thở dài.
Đường Tâm cùng nàng ngồi ở đình viện, khuôn mặt mềm mại dào dạt sức sống tuổi trẻ, đôi mắt to trong suốt nhìn vào tờ báo kinh tế và tài chính, một tay bưng lên cốc ca-cao nóng.
Tầm mắt nàng dừng trên trang nhất của tờ báo, đọc được tin tức lớn nhất đã làm rung chuyển cả giới tài chính và kinh tế trong hai tháng qua. Nàng lén lút khen ngợi một câu.
Thân là con gái của Đường Bá Vũ, hơn nữa lại có trí tuệ trời cho, nàng cũng có kiến thức về kinh doanh, biết người kia làm ra loại chuyện này là đã muốn cắt đứt tất cả những chuyện trước đây.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngạc Nhi quay đầu lại hỏi, giọng nói như là không chút để ý. Nàng đối với chuyện gì cũng đã không còn hứng thú, liền ngay cả chị gái Mật Nhi đề nghị nàng dọn về nhà nàng cũng không quan tâm.
“Không có gì, chỉ là sự kiện tài chính và kinh tế lớn nhất, rất đáng buồn.” Đường Tâm nhún nhún đôi vai mảnh khảnh, dùng báo che khuất ánh sáng trong mắt. Tầm mắt nàng dừng ở đường mòn thanh u dẫn vào ngôi nhà nhỏ, đang chờ đợi một người khách nào đó đến.
“Có tin tức gì về Diêm gia không? Hắn đã rời khỏi Đài Loan sao?” Nghe được tin tức tài chính và kinh tế, Ngạc Nhi nhịn không được mà hỏi, quan tâm theo bản năng. Hắn đã ở trong lòng nàng, trên người đều lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa, nàng không thể dễ dàng quên đi.
Đường Tâm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chớp mắt. “Anh Lôi Đình không cho phép em nói với chị chuyện về Diêm gia, anh ấy không hy vọng chị cùng Diêm gia lại bất kì dính dáng nào.” Nàng vừa nói vừa thăm dò, cẩn thận quan sát biểu tình của Ngạc Nhi.
Đương nhiên rồi, Lôi Đình thật sự không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này, nhưng là nàng không cần phải nói gì nghe nấy đi? Đường Tâm nàng cũng không có ngoan ngoãn như vậy đi.
Ngạc Nhi mím môi cười khổ, nhớ tới chuyện tình nhiều năm trước. “Năm đó, sau khi anh rể thương tổn chị gái chị, chị cũng không cho chị ấy tiếp tục liên lạc với anh ấy nữa, thậm chí ngày cả anh ấy chịu đòn nhận tội mà đến thì chị vẫn đem chị ấy kéo vào trong phòng, kiến quyết nhốt anh ấy ở ngoài cửa.” Nàng tươi cười chua sót, nhớ tới đường tình của phụ nữ Lãnh gia, đều là lận đận như vậy.
Trong mắt Đường Tâm hiện lên ngọn lửa hy vọng, buông cốc ca-cao nóng trong tay, vội vàng đến sát Ngạc Nhi. “Chị nói, là chị thật sự yêu thương hắn?”
Tuy rằng nàng đã phỏng đoán nhiều ngày nhưng còn chưa thật sự nghe Ngạc Nhi thừa nhận qua. Như vậy cũng tốt, chứng minh trực giác của nàng là đúng, nàng cũng không phải là làm loạn khúc nhạc uyên ương đi.
Hồi lâu sau, Ngạc Nhi mới từ từ thở dài một hơi. Nàng là người quật cường nhưng sẽ không lừa mình dối người, chỉ cần nghĩ cả đời sẽ không còn được gặp lại hắn, nàng khổ sở đến mức muốn lập tức chết đi.
“Đúng vậy, chị thương hắn, nhưng như vậy vẫn là không đủ.” Cứ nghĩ tới hắn bởi vì bảo thù mà tiếp cận nàng, giữ lấy nàng, ánh mắt trong suốt liền bị bóng ma che phủ. “Mẹ của chị muốn chị ngàn vạn lần đừng yêu thương đàn ông. Nhưng mà, mẹ chị lại yêu một người đàn ông không hề tin tưởng mẹ, còn chị lại yêu thương một người đàn ông hận chị.”






Nàng đã nếm đủ sự đau khổ của tình yêu nhưng lại không có biện pháp thu lại tình cảm đã trao đi.
Cô gái xinh đẹp khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ, nhìn thấy thân ảnh cao lớn nào đó vừa bước tới, đứng ở chỗ sâu trong rừng, bởi vì nghe thấy lời nói của Ngạc Nhi mà toàn thân cứng ngắc. Đường Tâ