
Tác giả: Điểm Tâm
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134351
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/351 lượt.
ho Mật Nhi, tất cả đều chưa mở.
Mà cái đầu nho nhỏ của Đường Tâm đang từ từ nhô ra trong đống quà tặng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy. Cô cúi thấp đầu, thật không dám nhìn về phía đôi nam nữ dây dưa trên ghế sofa kia. Cảm nhận được Lôi Đình phóng tới ánh mắt thì đầu của cô cúi càng thấp hơn.
“Cháu nghĩ, cháu nên để hai người biết cháu ở chỗ này thì tốt hơn. Quản gia nói rình coi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, mà mẹ cũng nói, về chuyện giáo dục giới tính, cháu không cần biết quá sớm.” Cô cúi đầu làm bộ nghiên cứu đôi tay, rất ít khi gặp phải trường hợp lúng túng như vậy.
“Làm sao cháu ở chỗ này?” Lôi Đình trầm giọng hỏi, trên mặt lạnh như băng, thân hình cao lớn vẫn áp chế Mật Nhi như cũ, tựa hồ tình huống bị Đường Tâm bắt gặp như hôm nay, đối với anh mà nói cũng là việc râu ria .
Đường Tâm có chút lo lắng nhìn Mật Nhi, nhìn thấy nước mắt trong mắt Mật Nhi thì cô từ từ nhíu mày. Cô vốn cho rằng Lôi Đình cùng Mật Nhi có lui tới, hơn nữa ban đầu nhìn vẻ mặt Lôi Đình lo lắng, Đường Tâm trực giác đem chuyện này nghĩ theo hướng tốt. Ai ngờ, cô trốn ở góc phòng, nghe lén cùng nhìn lén, cùng với suy nghĩ ban đầu của cô chênh lệch một trời một vực!
“Hôm nay cháu tan học trước thời gian, không bị quản gia bắt được, liền muốn đến xem chị Mật Nhi. Cháu đến sớm hơn chú, liền tự đi vào, hỏi phòng của chị Mật Nhi, chờ ở chỗ này. Lúc chị Mật Nhi đi vào có lẽ cháu ngủ thiếp đi đúng lúc chú đi vào. . . . . .” Đường Tâm có chút ấp a ấp úng, lần đầu cảm thấy chú Lôi thật đáng sợ, sau khi cô hít sâu một hơi, mới có dũng khí mở miệng lần nữa “Sau khi chú đi vào, cháu lại không dám ra.”
Lôi Đình chậm chạp buông hai tay kiềm chế Mật Nhi ra, mặt không chút thay đổi đứng thẳng người “Đây không phải là nơi cháu có thể tới, lập tức trở về.”
“Đừng đuổi cháu nhanh thế chứ, cháu tới nhìn chị Mật Nhi mà, chú thương hại cháu chút đi, cháu đã bị cấm chân hơn một tháng rồi để cháu tâm sự với chị ấy một chút xíu thôi!” Đường Tâm cầu khẩn, vụng về mà leo ra khỏi đống quà tặng xếp thành núi nhỏ kia.
Trong số mấy chú, Lôi Đình thuộc loại khó thương lượng nhất, chú ấy đối với hành vi gây sự của cô không chút lưu tình hừ lạnh, ngay khi xem qua chú “Khi dễ” Mật Nhi thế nào, Đường Tâm càng thêm xác định, về sau cho dù muốn đùa dai, nhất định phải cách Lôi Đình xa xa.
Lôi Đình cúi đầu nhìn sắc mặt Mật Nhi tái nhợt, tay anh từ từ rút khỏi người cô, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ đối với chuyện tổn thương cô lúc trước, đối với anh mà nói chẳng qua là việc không thể đơn giản hơn. Nếu như không phải Đường Tâm quấy rầy, rất có thể dưới cơn thịnh nộ anh sẽ bừa bãi tổn thương cô, mặc cho cô rơi nước mắt hay khẩn cầu, anh cũng sẽ đem những thứ kia làm thành trò đùa.
“Chú đi thông báo cho ba cháu, muốn anh ta phái người tới tiếp cháu trở về.” Anh không lưu tình nói, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Đừng phiền toái thế, cháu chờ chú cùng về là được rồi, cháu muốn ở đây lâu một chút.” Đường Tâm vội vàng nói, thân thể nho nhỏ bổ nhào lên phía trước, ôm lấy bắp đùi Lôi Đình, ngăn cản Lôi Đình đi mật báo, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đều là biểu tình khẩn cầu.
Cô còn chưa chơi đủ đâu, sao có thể liền bị “Điều về”? Lại nói, ba nếu biết cô lại chạy tới quán rượu thám hiểm, nói không chừng sẽ phạt cô cấm túc đến hết thế kỷ mất. Bị xử phạt là chuyện đương nhiên nhưng cô không nguyện ý chưa chơi đủ đã bị phạt.
“Chúng ta có công việc phải làm.” Lôi Đình trừng mắt nhìn Đường Tâm đang ôm chặt lấy đùi mình, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
“Cháu chỉ chơi trong phòng này, nói chuyện phiếm với chị Mật Nhi, tuyệt đối sẽ không bước ra gian phòng một bước.” tay trái Đường Tâm giơ cao, tay phải thì bắt chéo sau lưng, lưu loát nói láo. Muốn cô chờ đợi trong phòng mà không đi mạo hiểm khám phá, ông trời không cho mưa máu mới là lạ!
Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Thẩm Hồng kêu lên ở bên ngoài “Mật Nhi, mau ra đây.”
“Em lập tức ra ngoài ngay” Mật Nhi từ từ đứng dậy, vuốt thẳng nếp vạt váy trắng ngà bị động tác thô bạo của anh mà nhăn nhúm.
Đối với quản lý Trần, thật ra thì Mật Nhi vừa sợ hãi lại vừa chán ghét, người nọ đáng sợ cỡ nào, bỏ thuốc với cô. chuyện ti tiện như vậy cũng làm ra được, cô không cách nào tưởng tượng gã đã làm rất nhiều chuyện càng thêm ti tiện hơn. Vì muốn hối lộ, gã có thể thuyết phục mama, đẩy Mật Nhi đến trước mặt Lôi Đình, trăm miệng cũng không thể bào chữa, có thể thấy được gã là loại người sống vì mình, có thể hy sinh mọi người.
Chẳng qua, cô lại vô pháp trốn tránh, Lôi Đình muốn cô đến gần quản lý Trần, ghi nhớ tất cả lời nói của gã, đây là công việc của cô.
Nếu trong mắt anh, cô chỉ là một ả đàn bà vì tiền mà có thể bán thân, như vậy cô ít nhất cũng phải làm tốt việc anh giao phó. Nếu như cô làm nhiều điều cho anh, có thể anh thấy cô thật lòng? Có phải có thể đối với cô dịu dàng chút ít hay không, thậm chí nguyện ý nghe cô giải thích?
Ánh mắt Lôi Đình lạnh như băng thủy chung rơi vào trên người cô, nghiêm khắc xem