pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Tác giả: Mạc Hề Trừu Phong

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341022

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1022 lượt.

ừa mới xuất viện, cần điều dưỡng thêm.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”Diệp Khinh Chu lập tức gật đầu, hiện giờ nàng cực kỳ yếu ớt nha.
“Cho nên !”Kiều Lạc vỗ tay đánh đét một cái, quay đầu lại nói : “Quả nhiên đúng là cô cần ngủ chung một chỗ với tôi. Như vậy cô có thể nằm phòng điều hòa, mà vị bác sĩ ngoại khoa là tôi đây cũng có thể chiếu cố cô.”
Diệp Khinh Chu cảm thấy hình như có một trận gió vừa thổi qua, cuốn bay nàng đi, giống hệt như gió thu thổi sạch lá vàng không lưu lại chút dấu vết.
Lúc Kiều Lạc vác chăn màn của Diệp Khinh Chu sang lại cái giường đôi kia, Diệp Khinh Chu đang đứng ở cạnh cửa, ngón tay vẽ lòng vòng những hình vô nghĩa trên tường, cố lấy dũng khí hồi lâu mới mở miệng : “Hiện giờ.. hiện giờ em đã hai mươi bốn tuổi rồi ..”
Kiều Lạc xếp gọn chăn màn lên giường, sau đó mới quay đầu lại nhìn nàng : “Thì sao ?”
“À …”Diệp Khinh Chu liếm liếm môi : “Kỳ thật, chúng ta không chung huyết thống…”
“Cho nên ? “Kiều Lạc khoanh tay trước ngực, bước tới, ánh mắt dính chặt lấy người nào đó đang gần như ép sát vào tường.
“Cho nên …”Diệp Khinh Chu hít sâu một hơi : “Chúng ta ngủ chung một chỗ, là không đúng đâu.”
Kiều Lạc gật đầu, hơi kéo dài giọng đáp : “A… tôi hiểu, ý của cô là, chúng ta ngủ chung một chỗ là một hành động phi pháp, là sống phóng túng, là làm rối loạn quan hệ nam nữ thuần túy, làm ảnh hưởng tới bầu không khí trong sạch của xã hội, làm bại hoại luân lý đạo đức xã hội, làm tăng thêm tỷ lệ phạm tội trong xã hội…”
“Khụ…”Diệp Khinh Chu thầm nuốt nước bọt : “Kỳ thật cũng không nghiêm trọng tới mức đó….”
Kiều Lạc đột nhiên cười rất mê hoặc, sán lại gần Diệp Khinh Chu : “Chẳng lẽ ngủ chung một chỗ với tôi, cô sẽ có những suy nghĩ không an phận hay sao ?”
Trong giây lát, mặt Diệp Khinh Chu đỏ bừng như quả cà chua, càng lắp bắp hơn : “Em… em không … không đâu, dù sao, dù sao, anh, anh cũng là anh trai của em…”Cuối cùng mới thốt được một câu hoàn chỉnh : “Tuyệt nhiên em sẽ không có những suy nghĩ không an phận với anh.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”Kiều Lạc nói : “Tôi cũng chẳng có chút suy nghĩ không an phận gì với cô, bây giờ có thể ngủ chung được chưa?”
Diệp Khinh Chu gật gật đầu, kỳ thực trong sâu thẳm con người nàng có một thanh âm yếu ớt khẽ vang lên : thật ra em cũng có chút suy nghĩ không an phận với anh đó.
Đêm hôm đó, tựa hồ như Diệp Khinh Chu chỉ nằm thẳng đơ trên giường, hai mắt mở thao láo, nàng vô cùng khẩn trương, thật ra lúc ở tiểu học, dù Kiều Lạc và nàng ngủ chung với nhau, nàng chẳng có chút tâm tư sai lệch, nhưng từ sau khi lên cấp hai, rồi tới cấp III, nàng bắt đầu có chút hoa tâm.
Kỷ thật việc này cũng chẳng trách nàng được, thiếu nữ nào mà chẳng mơ xuân mộng, nhất là cái thuở mười bốn mười lăm tuổi, bên người lại có sẵn một người anh đẹp trai lại ăn được như vậy, nếu không có suy nghĩ lung tung, thì nàng cũng không phải là một người con gái bình thường.
Tuy Kiều Lạc là một ác ma, nhưng là một ác ma vô cùng hấp dẫn, hồi đó, Diệp Khinh Chu rời nhà vì hai người, một là cha nàng, mà người kia là Kiều Lạc, người đầu tiên thì tình huống quá phức tạp, người thứ hai thì đơn giản hơn một chút, nếu nàng vẫn tiếp tục ở chung một chỗ với Kiều Lạc, tất nàng sẽ yêu anh, mà điểm này tuyệt nhiên nàng không thể sa chân vào.
Nàng cẩn thận liếc qua người bên cạnh một cái, anh đã ngủ say từ lúc nào, hơi thở bình ổn, có điều mỗi lần liếc sang bên cạnh nàng lại cảm thấy một khí thế bức người, Diệp Khinh Chu khẽ nuốt nước bọt, kéo chăn trùm kín đầu, bắt đầu gặm ngón tay, thầm thở dài, Kiều ác ma ơi là Kiều ác ma, rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho em đây.






Cuối cùng cũng tới bình minh, Diệp Khinh Chu nhanh chóng nhảy khỏi giường, bắt đầu chuẩn bị đi làm, Kiều Lạc mơ màng mở mắt ra, liếc nhìn qua cái đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, mới 6h 30′
“Không phải 9h30′ cô mới phải đi làm sao ?”
“Đúng vậy !”Diệp Khinh Chu trả lời.
“Chẳng phải thời gian tới công ty của cô chỉ mất 10 phút thôi sao ?”
“Đúng vậy !”
Theo thường lệ Diệp Khinh Chu rẽ vào một cửa hàng bánh ngọt ở dọc đường, mua cho Tiêu Hà một cái bánh mỳ nhân đậu đỏ, sau đó mới thẳng tới công ty. Vừa quẹt thẻ vào cửa, nguyên chú bảo vệ còn đang ngái ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng “Tách”thanh thúy này, lập tức mở mắt ra, kích động đẩy cửa sổ ra chào Diệp Khinh Chu : “Trời ơi, trừ cô ra còn ai đi làm sớm như vậy chứ, nghe nói cô nằm viện mà, sao đã đi làm sớm như vậy ?”
Diệp Khinh Chu trò chuyện vài câu với chú ấy, vào thang mái, tới phòng thiết kế, quẹt thẻ vào cửa, văn phòng hoàn toàn vắng vẻ, điều hòa cũng chưa bật, cửa sổ vẫn đóng chặt, nóng vô cùng, Diệp Khinh Chu đặt túi xuống bàn, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên vô cùng lộn xộn, đã nói thiếu nàng là không thể được mà.
Đầu tiên nàng mở cửa sổ, bật điều hòa, để cho không khí thông thoáng lùa vào phòng, sau đó mới bắt đầu tưới nước cho tất cả những bồn cây trang trí trong văn phòng, cây xanh là thiết bị tinh lọc không khí tốt nhất, sau đó bắt