
Tác giả: Mạc Hề Trừu Phong
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341064
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1064 lượt.
ạ?”
“Hả?”Ôn Nhược Hà sững sờ trong giây lát, rồi cười đáp : “Được mà”
“Anh bao nhiêu tuổi ạ ? A không, nhất định là dưới bốn mươi lăm rồi …… Chiều cao không cần hỏi, bằng cấp và thu nhập lại càng không cần phải nói……”Ôn Nhược Hà còn đang đợi câu hỏi của nàng, đã thấy Âu Dương tự lầm bầm trả lời lấy ,”Bề ngoài rất tốt, không bị tàn tật … A! Đúng rồi, tổng giám đốc anh có hút thuốc hay uống rượu không ?”
“Không hút thuốc , nhưng thỉnh thoảng có uống chút rượu.”Ôn Nhược Hà thành thật trả lời.
Vẻ hưng phấn trong mắt Âu Dương càng rõ ràng, không chút nghĩ ngợi cứ bám theo yêu cầu tìm bạn trăm năm của Diệp Khinh Chu mà hỏi tới “Vậy anh không có tiền án chứ?”
“…… Tạm thời chưa có.”Ôn Nhược Hà bị câu hỏi của nàng làm giật mình, chân bất ngờ giẫm lên thắng, hai người ngồi phía sau ngã xô vào nhau, anh vội vàng xin lỗi,”A, tôi vô ý quá.”
Âu Dương cũng không để ý, kéo Diệp Khinh Chu, nghiêng đầu thì thầm,”Cậu xem, tổng giám đốc không phải là nhân tuyển thích hợp sao ? Người đàn ông vàng nắm vững kinh tế trong tay, so với chàng ái quốc của cậu khá hơn nha”
“Nhưng anh ấy lại là tổng giám đốc……”Diệp Khinh Chu đang muốn nói cành cỏ đuôi chó như mình làm sao dám cắm bình sứ cẩm thạch như Tổng giám đốc, Âu Dương đã mở miệng trước “Tới nhà tôi rồi !”
Ôn Nhược Hà ngừng xe ven đường, Âu Dương nhảy xuống, quay lại mấp máy môi không ra tiếng với Diệp Khinh Chu : “Người đàn ông vàng đó!”Nói rồi nhanh chân bỏ chạy.
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, khổ sở quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của chính mình trong kính chiếu hậu, liền tự cười mỉa một cái, chuẩn bị vuốt mông ngựa, đã bị người khác giành trước .”Sao các cô lại tới chỗ này ăn vậy ?……”Mấy câu này của anh khá thâm ý, rõ ràng đã có cân nhắc, buổi cuối tuần tốt như vậy, hai người bạn thân lại tới chỗ tiệm ăn Sofia tương đương với khách sạn ăn cơm, có nghĩ thế nào cũng thấy có vấn đề.
“Không phải.”Diệp Khinh Chu trong lòng canh cánh không biết xử sao cho phải với người đại tốt này, nàng từ trước đến nay không biết nói dối,”Tôi đi xem mắt.”
“Cái gì?”Ôn Nhược Hà sững sốt lại giẫm mạnh chân thắng, Diệp Khinh Chu chúi mũi về phía trước “Ô……”
“Cô không sao chứ?”Ôn Nhược Hà vội vàng xin lỗi, hôm nay anh có vẻ không bình tĩnh cho lắm.
“Tổng giám đốc……”Diệp Khinh Chu nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ đầy tội nghiệp,”Tôi đi xem mắt có gì kỳ quái sao?”
Ôn Nhược Hà tự biết phản ứng vừa rồi của mình quá trớn, áy náy nói,”Chỉ là tôi hơi giật mình một chút thôi……”. Anh nói thế cũng phải, không phải nói chơi chứ bề ngoài cộng với công việc của nàng, cũng có không ít người theo đuổi. Xem mắt? Chẳng lẽ là anh đã lỗi thời rồi sao, giao lưu tìm bạn đã trở thành mốt mới của thời đại này rồi sao ?
“Chính là đi xem mắt có điểm đáng tin cậy hơn.”Diệp Khinh Chu bèn lại liệt kê một lần nữa những lý do mà nàng đã kể cho Âu Dương, làm Ôn Nhược Hà giẫm phanh mấy lần liền, rốt cuộc Diệp Khinh Chu ôm lấy cái mũi sưng vù, ứa nước mắt hỏi,”Tổng giám đốc, anh cảm thấy tôi chỉ là thanh củi mục sao ?”
Ôn Nhược Hà nuốt nước miếng, thở dài nói :”Kỳ thật, không phải như vậy, với điều kiện của cô hẳn là có nhiều lựa chọn rất tốt , ví dụ như……”
“Ví dụ như?”Diệp Khinh Chu lau nước mắt lắng nghe. Nói thì dễ, muốn đưa ra một cái ví dụ cụ thể lại thật khó, Ôn Nhược Hà lại không thể « tự biên tự diễn, phải kể ra được một người có sức thuyết phục cao, nghĩ một hồi, cuối cùng đáp một cách chắc chắn : “Như anh trai của cô vậy.”
Diệp Khinh Chu vốn đang mơ tới Thiên đường mà Tổng giám đốc sẽ vẽ ra cho nàng, đột nhiên đã bị ném vào Địa ngục, có khi còn dưới cả tầng mười tám ấy chứ, trong nháy mắt đó tâm tình của nàng tựa như một đêm tỉnh lại phát hiện mình kho báu trong tay mình đã không cánh mà bay,”…… Tổng giám đốc, tại sao là anh của tôi ……”
Bị anh nhắc tới như vậy, Diệp Khinh Chu đột nhiên nhớ tới lần trước nói đến việc kết hôn thì Kiều ác ma đã hỏi một câu mơ hồ “Thế tôi thì sao?”. Hôm nay nhớ lại, tim lại đập thình thịch, bất quá cũng vì vậy mà nàng càng quyết tâm đi xem mắt. Kiều ác ma chỉ lôi nàng ra đùa giỡn, có điều tim nàng lại thoáng động, thoáng run sợ, thoáng hoảng hốt, trò chơi nguy hiểm như vậy, nàng chơi không tới, cũng chơi không nổi.
[1'> Một câu chửi tục của Trung Quốc :
Đêm hôm đó, Diệp Khinh Chu cứ trằn trọc lăn lộn trên giường mãi, nhớ lại những lời của Âu Dương, tổng giám đốc đúng là người tốt, đáng tiếc lại quá xuất sắc, mang anh ra so sánh với mình quả rất khó coi. Hơn nữa, sự nghiệp như vậy biến người đàn ông thành nguy hiểm, lại đẹp trai, tương lai nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh, trong lúc đó mình đã thành thiếu phụ luống tuổi hoa tàn ít bướm, nhất định sẽ bị bỏ rơi thê thảm
Quả là bi kịch nhân gian mà!
Cho nên Diệp Khinh Chu cảm thấy lấy chồng cũng y như mua đồ điện trong nhà, tốt gỗ hơn tốt nước sơn, càng hiện đại càng dối trá ẩu tả, nói rõ hơn một chút, nếu ngày nào đó chẳng may phải mua, thứ nhất sẽ chọn cái nào bền, thứ hai càng bỏ ít vốn càng tốt, tốt nhất sẽ