
Tác giả: Vũ Hân
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 134348
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.
ồng loạn mới từ từhóa thành ai oán: “Joel, em yêu anh, em thật sự yêu anh! Vì saoanh không thể thử yêu em?
Cô ta…” Helen liếc xuống nhìnTi Ti: “Cô ta không thể so vớiem được, vì sao anh chọn côta?”
Joel đảo mắt nhìn chằm chằm Helen: “Vì tôi yêu cô ấy, bắt đầu từ mùa hè mười năm trướcđã rất yêu cô ấy, trải qua mười năm hiểu lầm biệt ly tình yêucủa chúng tôi vẫn nguyên vẹnnhư ngày đầu, cô nên biết dù cho long trời lở đất cũng không thể thay đổi tình yêu của tôidành cho cô ấy. Cho nên, Helen, cô dừng lại đi, đừng gây ra chuyện phải hối tiếc!” Hắn trựctiếp nói rõ sự thật, trong lònghiểu được thời gian càng kéodài càng rắc rối hơn.
Helen đáng thương nhìn hắn:”Em? Em nên làm gì? Em yêuanh lâu như vậy, nếu không được anh đáp lại, làm sao em cóthể sống tiếp?”
“Cô có thể, Helen, cô vẫn còntrẻ, chỉ cần cô muốn, chẳng bao lâu cô sẽ quên tôi, lại bắt đầucuộc sống mới.” Joel chậm rãi tiến về phía trước một bước: “Đàn ông trên đời không chỉ cómột mình tôi, cô nhất định sẽ gặp được người đàn ông của mình, hai người sẽ yêu nhau sâuđậm.”
“Không, tất cả tình yêu của em trao hết cho anh, vì thế em không thể yêu người khác?”Helen lẩm bẩm nói, ánh mắtchậm rãi dời xuống vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn khó coi, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn.
“Đều do cô ta, nếu không có cô ta, cuối cùng sẽ có một ngày anh yêu em, em biết, nhất định là như vậy!”
“Không, cô sai rồi, Helen, hãynghe tôi…”
Nhưng Helen không muốn nghehắn nói, cô ta chỉ nhìn lom lom con dao trong tay mình, điêncuồng lại lần nữa hiện lên trên mặt.
Thấy lưỡi dao sắc bén cứa sâuvào cổ Ti Ti, làn da mềm mạibắt đầu rỉ máu. Joel phát hiện tim hắn đập loạn, trong lòng sợhãi không thôi, hắn giơ tay lênngăn cản con dao: “Đừng,Helen, dừng tay lại, cô sẽ làmtổn thương cô ấy!”
“Tổn thương cô ta?” Helen cườiphá lên: “Không, tôi sẽ không làm cô ta bị thương, tôi muốngiết cô ta, muốn cô ta chết!”
“Không!” Joel rống lên, hai tay vươn ra phía trước: “Được,Helen, cô chỉ muốn tôi thôi chứ gì?
Được, tôi đáp ứng cô, chỉ cầncô thả cô ấy ra, cô muốn tôi nhưthế nào cũng được, làm ơn,Helen!”
Helen có vẻ ngỡ ngàng trừngmắt nhìn. “Xin em? Anh đang ở đây cầu xin em?”
“Đúng vậy, Helen, tôi xin cô,thả cô ấy ra, sau đó tôi là củacô.”
Trong phút chốc, Helen hơi dao động, nhưng chỉ một giây sau, cô ta kiên quyết lắc đầu, và hành động này làm vết thương trên cổ Ti Ti bị con dao trong tay cô ta cắt sâu hơn.
Joel một phen hoảng loạn:”Không, Helen, đừng cử động,cô giết cô ấy mất.”
“Chỉ có cô ta chết, anh mới cóthể toàn tâm toàn ý yêu em!”Helen chăm chú nhìn con dao:
“Hai chúng tôi, chỉ có một người có thể ở lại bên cạnh anh, cho nên tôi nhất định loại bỏ cô ta, anh mới có thể là của tôi.”
“Helen, xin cô…”
Joel cầu khẩn, nhưng Helendường như không để ý hắn, cô ta chỉ lẩm bẩm, ánh mắt càng lúc càng hung ác.
Lợi dụng cô ta mất tập trung, Joel lặng lẽ áp sát vào định đoạtlấy con dao, ai ngờ con dao lạiấn sâu thêm một chút, khoémiệng Helen nhếch lên khủng khiếp: “Tôi biết rõ chỉ cần cô ta còn sống, tôi sẽ không có cáchnào có được anh, cho nên nhất định phải, anh hiểu không, Joel?
Tôi phải giết cô ta!”
Joel rốt cuộc biết không ngăn cản cô ta được, hắn khẽ cắn môi, đột nhiên vọt tới dưới tủTV lấy ra một con dao rọc thư, rồi sau đó trở lại trước mặt Helen, trên mặt chính là cứng rắn và dứt khoát: “Cô muốn tôiphải không? Được, vậy hãy đi cùng với tôi!”
Hắn không chút do dự đặt con dao xuống cổ tay trái cắt mộtđường thật sâu, máu tươi lập tức bắn ra.
Ti Ti hoảng sợ bật khóc: “Không! Joel!”
Joel không để ý tới cô, lẳng lặng đem cánh tay ướt đẫm máuđưa đến trước mặt Helen.
“Thấy nào, Helen? Tôi muốnxuống địa ngục, cô không đitheo tôi sao?”
Helen mắt mở to hoang mang.
Hắn cầm dao cũng cắt một đường ở tay còn lại: “Helen,không phải cô muốn tôi sao?Đi, đi theo tôi, cô không đi theo tôi sẽ không có được tôi đó!”Helen nhíu mày.
Máu ở hai tay Joel từng giọt từng giọt tuôn chảy xuống đất: “Đi thôi, Helen, đi theo tôi, nơi đó không có cô ấy, chỉ có một mình tôi, nếu cô muốn tôi thìhãy đi cùng với tôi!”
Helen nhìn tay hắn thật lâu mớilẩm bẩm nói: “Anh… Anh đang làm gì?”
Joel sắc mặt dần tái nhợt, nhưnghắn vẫn kiên định nhìn thẳng cô ta.
“Tôi phải đi, Helen, cô không đitheo tôi sao?”
“Đi?” Helen không hiểu nhìnhắn trừng trừng: “Anh muốn điđâu?”
“Helen, tôi muốn đi đến thế giới khác.” hắn dụ dỗ: “Nếu cô đi với tôi, chỗ đó cũng chỉ cócô và tôi, không có cô ấy kẹp ở giữa chúng ta, không phải cô rấtmuốn điều này sao?”
“Thật sự, chỉ có em và anh?”Ánh mắt Helen toả sáng.
“Đúng vậy.” Thân mình Joel hơilung lay, nhưng hắn vẫn cố ôn nhu mỉm cười với Helen: “Chỉcó hai chúng ta, không có ngườikhác.”
“Thật vậy chăng? Thật vậychăng?” Cô thì thào, con dao trong tay từ từ nới lỏng.
Tay Joel chậm rãi buông xuống: “Nhanh lên, Helen, nếu côkhông đến, tôi sẽ đi một mình!”
“Không, anh không thể bỏ em đi!” Helen kêu gào, con dao cuối cùng cũng rời khỏi cổ Ti Ti.
Ti Ti lập tức thoát khỏi sự khống chế của Helen, nhanhchóng bấm điện