Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tích Ý Kéo Dài

Tích Ý Kéo Dài

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341336

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1336 lượt.

Anh khẽ run một chút, có điểm bất đắc dĩ, lại mang theo chút không cam lòng, thở dài nói, “Có thể cười như vậy là không có chuyện gì rồi.” Sắc mặt mệt mỏi.
“Em vốn không có chuyện gì… Chỉ là muốn liếc qua một chút mà thôi.” Miệng nàng nói cứng, khoé mắt lại đảo qua quán ăn bên cổng trường học, vừa kéo tay anh vừa nói, “Anh có đói bụng không? Em đói muốn chết rồi… Hôm nay Dung cô nương tốt bụng, bữa cơm này em mời.” Nghĩa khí Vân Thiên cơ hồ muốn vỗ ngực tự hào.
Cuối cùng nàng cũng khó mà mời được Lý Tịch một bữa cơm, là Ma lạt thang. Rau xanh, nấm hương cùng nem chạo nấu lẫn trong nồi. Chủ quán một tay cầm tiền, một tay đảo nồi, còn không quên ngắm soái ca mặt lạnh áo mũ chỉnh tề trước mắt. Nàng lại vô tâm không phế thêm hạt tiêu vào bát, mũi hít hà, mặt mày thể hiện hưởng thụ cực điểm. Vẫn không quên nhìn kẻ ngồi bên cạnh hoàn toàn bất động, anh giống như đang phải nhẫn nại đến cực điểm trước đám bàn ghế vấy mỡ, “Anh có ăn hay không?” Vẫn không có phản ứng, nàng đành phẫn nộ tiếp tục vùi đầu vào ăn, cả ngày nay nàng chưa có gì vào bụng.
Ban đêm, thị trấn nhỏ vắng ngắt, ngay cả khách sạn cũng chẳng có người ra vào. Không có cách nào khác, muộn thế này mà đánh xe về W thị cũng không an toàn, mà cũng chưa có chuyến bay về Thượng Hải, chỉ có thể ở lại khách sạn một đêm. Lý Tịch cũng không có gì thiếu tự nhiên, chỉ im lặng nghe theo sự sắp xếp của nàng, làm cho nàng cảm thấy có điểm ngoài ý muốn.
Nàng cả người bẩn như hề, vào đến nơi là đi tắm rửa. Phòng tắm tuy nhỏ nhưng may mà nửa đêm vẫn còn nước ấm. Nàng tắm xong đi ra chợt phát hiện Lý Tịch đã nằm ngủ thiếp đi trên giường, sợ anh gặp mưa bị bệnh nên vội vàng đi qua sờ soạng lên trán anh. May mà thấy độ ấm trong lòng bàn tay vẫn bình thường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Giường không tốt lắm, anh ngủ mà mặt nhăn hết lại, mũi thẳng, đẹp thì vẫn đẹp nhưng có chút mệt mỏi. Nàng không khỏi vuốt nhẹ mi tâm của anh, tuy rằng không biết anh làm sao lại biết mẹ anh gặp mặt nàng, và làm thế nào để anh tới được đây, nhưng nàng biết anh đã có tranh cãi với người nhà, nếu không sẽ không bảo nàng phải tin tưởng anh.
Lúc nàng cởi giày cho anh, anh tỉnh lại, tay chống lên đầu nhìn nàng bận việc mà cười, vẫn không nhúc nhích. Nàng phát giận nhéo lên đùi anh một cái, anh nhăn nhó. Mắt cá chân bên trái của anh bị thương, nàng hồ nghi tiếp tục cởi hẳn quần anh ra, trên đùi có một vết bầm tím lớn, bên trong tụ máu nhìn thật rõ ràng. Trong đầu nhất thời tư vị khó hiểu, đau lòng, lo lắng trong nháy mắt trào lên.
Anh nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nàng, chống giường ngồi dậy, gõ đầu nàng một cái, vẻ mặt trêu ghẹo nói, “Em không phải nghĩ rằng anh bị ba đánh đấy chứ?” Nàng vẫn không nói lời nào, anh thở dài tiếp tục nói, “Là lúc đi vội quá nên va vào cái bàn… Từ nay về sau em đừng bao giờ bỏ đi mà không nói tiếng nào nữa…” Ngữ khí rất nhẹ, lại có mười phần bất đắc dĩ.
Nàng không nói chuyện, chỉ dịch người qua ôm lấy anh, nước mắt trào ra, “Thực xin lỗi, em vẫn nghĩ đến đây là chuyện riêng của mình… Hơn nữa, em không biết phải đối mặt với cha mẹ anh như thế nào cả… Em là người bình thường nhưng lại ngốc nghếch, đi theo anh mà trong lòng vẫn run sợ, cảm thấy không biết nên làm thế nào…”
Anh vuốt ve mái tóc ẩm ướt của nàng, cười cười, tới gần vành tai của nàng nhẹ giọng nói, “Sao mà em lại ngốc được? Em rất thông minh mà. Phụ nữ mà nhạy cảm, lại cứng cỏi, sẽ vất vả hơn người khác nhiều lắm. Anh chỉ mong người phụ nữ của mình ỷ lại vào anh, tin tưởng anh, nắm tay của anh đi từng bước một.”
Nàng trong lòng chấn động, lại bướng bỉnh hỏi lại, “Nếu buông tay ra lạc mất thì sao?”
“Chỉ cần em đứng lại chờ anh tìm đến mà thôi, như vậy cho dù anh đi chậm nhưng một ngày nào đó có thể tìm thấy em.” Khẽ kéo đầu nàng tựa vào vai anh, biểu tình như cười như không, nhưng vẫn thật sự nghiêm túc.
Nghe anh nói, nàng mềm người tựa vào anh, giống như bị hút hết toàn bộ khí lực, tựa hồ như mọi quật cường cùng cứng cỏi trong nháy mắt đều biến mất.






“Vậy cậu thật sự cam tâm?” Cổ Duyệt buông đũa, nâng chén trà lên hỏi Dung Ý đang ngồi đối diện, sắc mặt có điểm lo lắng, cô biết Dung Ý có bao nhiêu mong muốn tìm được cha mẹ của mình. Ngoài miệng thì nói không cần thân thế, nhưng đã đến kia, làm sao có thể không hề động tĩnh? Nhưng nàng lại không rõ, đã đến cửa rồi như thế nào lại lùi bước.
Đúng giờ cơm chiều, nhà hàng rất đông, tiếng ồn ào từ khắp nơi truyền đến. Dung Ý ngoáy đũa vào nồi lẩu, làm như vô tâm nói, “Không có gì là không cam tâm hay không cam lòng cả, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, sao lại phá vỡ thế giới bình yên của họ làm gì chứ. Kỳ thật không phải mình muốn được gì cả, chỉ là cảm thấy mình biết vậy là tốt rồi. Còn những chuyện khác, cũng suy nghĩ nhiều lắm, nhưng chẳng để làm gì cả.” Giọng nàng rất thấp, giống như là cảm thán, lại giống như chẳng có chuyện gì phát sinh, giật mình một cái đã khôi phục như bình thường.
Cổ Duyệt cũng không muốn chọc nàng không vui, chuyển sang c