
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 04:32 22/12/2015
Lượt xem: 1342953
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2953 lượt.
br>Lúc này ba người mới chú ý tới Tô Dịch Thừa đang đứng ngoài cửa, An Nhiên sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại, có chút ảo não sao mình lại quên mất anh, càng buồn bực hơn là làm sao giới thiệu thân phận của anh cho cha mẹ.
So với An Nhiên, giờ phút này cha mẹ Cố gia hiếu kỳ chính là về thân phận của người đàn ông này, tò mò quan hệ của anh và An Nhiên.
“An Nhiên, anh ta là?” Cố Hằng Văn mở miệng trước, nhìn con gái một chút, lại nhìn người đàn ông trước mắt một chút.
“Anh…anh ấy là….” An Nhiên còn đang vướng mắc làm thế nào để giới thiệu mà không dọa cha mẹ sợ hãi.
“An Nhiên, trước tiên để cha mẹ vào đi, món ăn đã đem lên rồi.” Tô Dịch Thừa cười nói, gọi cha mẹ cực kỳ tự nhiên, như là đã gọi cả trăm ngàn lần rồi, không có chút nào đột ngột, không tự nhiên.
Anh không đột ngột cũng không mất tự nhiên rồi, nhưng câu này thực sự khiến Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân giật mình, sững sờ nhìn anh không nói ra lời.
An Nhiền thấy không khí có phần bất thường, liếc mắt Tô Dịch Thừa sau đó nói với cha mẹ: “Cha mẹ, chúng ta vào đi.”
Cố Hằng Văn suy cho cùng vẫn là một phần tử trí thức, liếc nhìn con gái, không nói gì, đi thẳng vào phòng.
Thấy thế Lâm Tiểu Phân cũng vội vàng theo sau.
Người đàn ông này là con rể (2)
An Nhiên mơ hồ có dự cảm xấu, đi đến bên cạnh Tô Dịch Thừa, tức giận trắng mắt nhìn anh, cô vốn muốn tự mình uyển chuyển giải thích một chút, không ngờ anh ta cứ thẳng thừng gọi cha mẹ như thế.
Tô Dịch Thừa mỉm cười, kéo bả vai cô, nói nhỏ giọng bên tai cô: “yên tâm, không có chuyện gì.”
Hai người ngồi xuống trước mặt Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, An Nhiên có chút không được tự nhiên, cười gượng muốn giải thích, lại bị Tô Dịch Thừa ở bên cạnh cắt ngang: “Để anh giải thích với cha mẹ đi.”
Đứng dậy cúi người rót tra cho hai vị trưởng bối: “Đây là trà Long Tĩnh thanh lọc, rất tinh khiết, ba mẹ nếm thử xem.”
Cố Hằng Văn không nhìn trà, mà nhìn chằm chằm anh không mở miệng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trương quản lý tự mình mở cửa, đến gặp,hỏi: “Tô tiên sinh, đem món ăn được chứ?”
Tô Dịch Thừa nhìn Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, không mở miệng.
“Tô tiên sinh?” Trương quản lý không nhận được câu trả lời, đi không được mà không đi cũng không được.
Tô Dịch Thừa làm như không nghe thấy, thậm chí cũng không quay đầu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn, nắm chặt tay An Nhiên.
Một lúc lâu, khi Trương quản lý đang lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, Cố Hằng Văn vẫn ngồi nghiêm túc rốt cục mở miệng nói với Trương quản lý: “mang thức ăn lên đi.”
Nghe vậy, Trương quản lý vội vàng gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.
Món ăn được dọn lên vô cùng nhanh chóng, mỗi món ăn được chế biến vô cùng tinh tế, mùi vị cũng tương đối hấp dẫn. Bị mấy câu nói của Tô Dịch Thừa thuyết phục, thái độ của Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn đối với Tô Dịch Thừa rõ ràng thay đổi, mặc dù không quá nhiệt tình, nhưng ôn hòa hơn không ít so với vừa rồi, tùy ý hỏi thăm mấy câu, mà Tô Dịch Thừa có hỏi có đáp, rót trà, cũng không quên gắp thức ăn, như thế, khóe miệng Cố Hằng Văn cũng hơi hơi giương lên nụ cười, mà Lâm Tiểu Phân thay đổi càng rõ rệt, được Tô Dịch Thừa mở miệng gọi mẹ thoáng cái liền thích ứng, miệng thì vui mừng, gật đầu lia lịa khen ngon, hơn nữa biết được những món ăn này là do anh vừa mới bảo phòng bếp đặc biệt chế biến, lại càng thân thiết khen anh, biết cách lấy lòng người.
Đang nói chuyện thì điện thoại Tô Dịch Thừa vang lên, là điện thoại từ nhà, Tô Dịch Thừa cười cười xin lỗi cha mẹ Cố gia, xoay người ra ngoài.
Đợi Tô Dịch Thừa ra ngoài, Lâm Tiểu Phân thu lại nụ cười, nhìn An Nhiên nói: “các con làm thế nào quen biết a, mới một ngày mà con dám lấy chồng kết hôn, mặc dù mẹ muốn gả con đi nhưng cũng không thể qua loa như vậy a!”
An Nhiên kể lại tỉ mỉ, nhấn mạnh chuyện Lâm An Kiệt nổi lên thú tính suýt chút nữa khinh bạc cô mà Tô Dịch Thừa kịp thời giúp đỡ lần đó, lại kể sơ sơ chuyện xem mắt ngày hôm nay, sau đó hùa theo lời nói của Tô Dịch Thừa vừa rồi, hơi hơi tranh thủ sự đồng tình.
Nghe vậy, Cố cha Cố Hằng Văn mở miệng, không nói nhiều, chỉ hỏi An Nhiên một câu: “không hối hận chứ?”
An Nhiên sửng sốt, một lúc lâu mới nặng nề gật đầu, nói: “không hối hận.”
Cố Hằng Văn gật đầu, nói: “con là người trưởng thành, đây là lựa chọn của con, chọn như thế nào thì như thế đi, dù cho có sai lầm, đó cũng là trải nghiệm của người trưởng thành.”
Tô Dịch Thừa đi tiếp cuộc điện thoại này khá lâu, hơn mười phút sau mới trở vào, mấy người ngồi ăn một lát, đợi ăn xong điểm tâm, đoàn người mới đứng dậy chuẩn bị ra về, An Nhiên nói muốn đi tính tiền trước, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn lại, nói mình đã thanh toán rồi.
Vợ chồng Cố gia đều nhìn thấy hết thảy, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.
Khi đoàn người đi ra cửa lớn Du Nhiên Cư, đúng lúc gặp một nhà Đồng Văn Hải vừa tranh giành gian phòng với An Nhiên cũng từ bên trong đi ra ngoài, Đồng Văn Hải n