Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Mạc Oanh

Ngày cập nhật: 04:32 22/12/2015

Lượt xem: 1342988

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2988 lượt.

ta về, thật là cái số chó má gì vậy.
Mạc Phi nhìn cô ta, nhưng không nói gì, xoay người đi thẳng đến chiếc xe màu đen rời đi.
Tiếu Hiểu thấy anh ta muốn đi, cũng vội vàng đuổi theo, khi anh đưa tay mở cửa xe, thì từ bên sườn anh chui vào, ngăn cách anh với chiếc xe, trừng mắt quyến rũ với anh, nói: “Em đi đường Tân Hoa, chở em một đoạn đường được không?”
Mạc Phi nhìn cô lạnh lùng, lăn lộn nhiều năm như vậy, hạng người gì đều đã gặp rồi, bây giờ anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là biết người phụ nữ này muốn làm gì.
Mạc Phi trả lời không chứa ngữ khí gì: “Không tiện đường.” Nói xong liền kéo cô ta ra khỏi cửa xe, sau đó khởi động xe rời đi.
Tiếu Hiểu đứng ở ven đường, giận đến mặt đỏ bừng lên, trong miệng chửi rủa: “hừ, thứ gì vậy.”






Thực phẩm chức năng
Tô Dịch Thừa mở một khúc dương cầm nhẹ nhàng, cái đĩa nhạc này là Dịch Kiều đưa cho anh, bởi vì thỉnh thoảng Du Nhiên Cư sẽ thay đổi âm nhạc một lần, nhiều đĩa nhạc như vậy thỉnh thoảng Dịch Kiều sẽ cầm về cho anh mấy cái. Thật ra lúc bình thường anh ít khi nghe nhạc, nhưng hôm nay thấy cảm xúc của người nào đó không tốt, cho nên muốn mở một chút âm nhạc để giải tỏa. Mà người nào đó trong mắt Tô Dịch Thừa không phải ai khác, chính là người vừa lên xe liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, An Nhiên.
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa chuyên tâm lái xe, khẽ gọi.
An Nhiên quay đầu lại, nhìn anh, chờ lời nói kế tiếp của anh.
Tô Dịch Thừa không nói ngay lập tức mà dừng xe trước một cửa hàng thực phẩm chức năng, rồi tắt máy, sau đó quay đầu nói với An Nhiên: “Chúng ta xuống mua ít đồ đi.”
“Muốn mua cái gì?” An Nhiên mờ mịt.
Tô Dịch Thừa không đáp, mà trực tiếp mở cửa xuống xe, sau đó đi vòng qua bên kia mở cửa ra, mỉm cười vươn tay với cô.
Khuôn mặt An Nhiên khẽ hồng, nghĩ lại từ lúc biết anh đến giờ, dù không lâu, nhưng cũng đã ngồi xe này nhiều lần, mỗi lần hầu như đều là anh mở cửa, phong độ quý ông thật là phát huy đến cực hạn, khiến cô có phần ngượng ngùng.
Mặc dù ngượng nhưng An Nhiên vẫn đỏ mặt đặt tay vào tay anh. Ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mắt, quay đầu hỏi anh: “Anh muốn mua thực phẩm dinh dưỡng sao?”
“Nhưng mà tôi, tôi cũng muốn hiếu kính cha mẹ và ông, nếu không, nếu không tôi chẳng làm được cái gì a.” An Nhiên nói, giọng nói và vẻ mặt có chút ngượng ngùng không được tự nhiên. Cô là người biết ơn nghĩa, anh đã đối xử với cha mẹ cô như thế, dĩ nhiên cô cũng sẽ đối xử với thân nhân của anh như người nhà mình.
“Hiếu kính cũng không phải để ý đồ do ai mua, ai trả tiền, chủ yếu là tấm lòng, có lòng là tốt rồi, đồ vật không có tình cảm, con người mới có tình cảm, em có tấm lòng này thì tất nhiên cha mẹ và ông sẽ cảm nhận được.”
“Vậy, vậy anh…” An Nhiên còn muốn nói gì, lại bị anh ngắt lời.
“Chúng ta là vợ chồng, anh là chồng em, trả chi phí gia đình là chuyện hiển nhiên, thật ra không nên phân biệt anh và em, không đúng sao?”
An Nhiên nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng vẫn không có lời nào để nói anh, anh chiếm hết mọi lý lẽ, cô còn gì hơn để nói đây, hơn nữa cô cũng tự nhận là người miệng lưỡi vụng về, đúng là không nói lại anh, cuối cùng đành phải đem mấy tờ tiền nhét lại vào trong ví. Nhưng trong lòng vẫn có phần không phục, chẳng qua không phục cũng chỉ có thể ở bên cạnh lẩm bẩm: “căn bản là chủ nghĩa đàn ông.”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cất giọng cười to, nhưng cũng không phản bác lại thêm gì, lái thẳng xe hướng về Cố gia.






Bầy chim lạc
Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, thì Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn còn đang bận rộn trong bếp, thấy họ về, Lâm Tiểu Phân đuổi Cố Hằng Văn ra ngoài ngồi cùng Tô Dịch Thừa, mà An Nhiên thì xung phong vào bếp nhận trợ thủ cho mẹ, tất nhiên là nhân tiện hai mẹ con tâm sự riêng.
Nhìn một chút Cố Hằng Văn và Dịch Thừa đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài nói chuyện gì đó, Lâm Tiểu Phân đóng cửa phòng bếp, lôi kéo con gái nhỏ giọng hỏi: “An Nhiên, nói đối xử với con tốt chứ?” Là người mẹ, điều lo lắng nhất không phải là gả con gái như thế nào mà là quan tâm xem con rể đối xử với con gái như thế nào, chỉ có đối tốt với cô thì mới coi như gả cho đúng người, nếu không cho dù điều kiện gia đình tốt hơn nữa mà chồng không thương mình thì làm gì có hạnh phúc đây.
An Nhiên gật đầu: “Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Lời này cũng không phải là an ủi mẹ, ngắn ngủi vài ngày sống chung, Tô Dịch Thừa đối với cô thật không còn gì để nói.
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân vui mừng gật đầu, năm đó nhìn con gái vì Mạc Phi mà đau khỏ, bà sợ cô dẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng mà Cố Hằng Văn nói không sai, bà có thể gặp được người đàn ông như Cố Hằng Văn, dĩ nhiên An Nhiên cũng có thể gặp được một người đàn ông biết quý trọng cô.
“Mẹ, trong nồi của mẹ là canh gì a, thơm quá!” An Nhiên muốn đưa tay mở nắp xem một chút, lại bị một tay Lâm Tiểu Phân giữ lại.
“Còn chưa chín, không được mở. Củ mài hầm gà ác mà con thích ăn nhất.”