pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Mạc Oanh

Ngày cập nhật: 04:32 22/12/2015

Lượt xem: 1342994

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2994 lượt.

cô, giọng điệu có vẻ không tốt.
An Nhiên vốn định từ chối, vì gần đây cô đã đồng ý với Hoàng Đức Hưng về bản thiết kế phòng khách của tòa nhà chính phủ kia, hiện tại cô mới bắt đầu phác thảo còn chưa xong, phải tranh thủ mấy đêm nữa. Nhưng mà còn chưa nói ra khỏi miệng, ‘lão phật gia’ Lâm Lệ bên kia đã nói, không cho từ chối. Cuối cùng lời từ chối của An Nhiên chỉ có thể để lại trong lòng.
Sau khi Lâm Lệ tốt nghiệp đại học liền đi làm nhân viên bán hàng ở một công ty bất động sản, bình thường đều vô dục vô cầu, hơn nữa thu nhập của Trình Tường rất ổn, nên Lâm Lệ cũng không quá chú trọng công việc, nên đó là lý do, dù đã làm ở công ty này sáu năm, các đồng nghiệp cùng thời với cô thì đã làm quản lý, giám đốc, chỉ có cô vẫn là một nhân viên bán nhà nho nhỏ, công việc bình thường chỉ đạt chỉ tiêu hàng tháng.
Lúc tan việc An Nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Lệ nói là cô ấy đã đợi ở dưới cổng công ty, bảo cô nhanh chóng đi xuống, An Nhiên không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đoán có thể cô ấy và Trình Tường cãi nhau, nhưng mà theo cô thấy từ giọng điệu của Lâm Lệ bây giờ, thì sự việc còn nghiêm trọng hơn cô tưởng, nghĩ thế, An Nhiên vội vàng thu dọn, cầm túi xách liền đi ra ngoài, ngay cả cửa phòng làm việc cũng quên đóng.
An Nhiên lái xe từ nhà để xe đi ra đã thấy Lâm Lệ đứng ở cổng công ty, sắc mặt rất kém, cạnh chân còn có một cái thùng.
An Nhiên hạ cửa xe gọi cô ấy một tiếng, thấy Lâm Lệ ôm lấy cái thùng đi về phía cô, kéo cửa sau xe ra, trực tiếp ném thùng giấy vào, sau đó tức giận vòng qua đầu xe mở cửa lên xe. Mặt không thay đổi nói: “Lái xe.”
An nhiên thấy sắc mặt cô không bình thường, thì không hỏi nhiều, liền khởi động xe lên đường.
Xe lên đường một lúc lâu, An Nhiên mới mở miệng hỏi Lâm Lệ: “Lão phật gia, chúng ta đi đâu?”
Lâm Lệ uống một hớp nước, nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó lại vươn đũa gắp miếng tôm rim, vừa nói: “Ta thấy a, hiện tại ông xã của mi bây giờ không tệ, ít nhất mạnh hơn anh ta rất nhiều.”
An Nhiên sửng sốt, nhìn cô nghi hoặc: “mi đã gặp Tô Dịch Thừa?” Cô không nhớ đã giới thiệu cho bọn họ gặp nhau lúc nào a!
“Tô Dịch Thừa? Ai là Tô Dịch Thừa?” Chiếc đũa gắp rau dừng lại, Lâm Lệ rơi vào trạng thái ngây dại.
An Nhiên đảo mắt trắng dã, có một loại cảm giác vô lực.
Thấy cô như thế, Lâm Lệ nhanh chóng phản ứng lại, “nga, chồng mi a, ta chưa từng gặp a, mi đã giới thiệu cho chúng ta gặp mặt sao?”
An Nhiên toát mồ hôi, bưng nước lên uống một ngụm lớn, mới hỏi: “Gặp cũng chưa gặp, vậy sao mi biết là anh ta có tốt hay không.”
Lâm Lệ nhìn một bàn đầy thức ăn này, sững sờ nói: “Ăn uống thả cửa nhiều như thế này mà không phải trả tiền, còn không tốt!”
An Nhiên hết chỗ nói rồi, nhìn một bàn đầy đồ ăn kia, cô không nói ra được nửa lời.






Lâm Lệ thực sự ăn rất khỏe, sau khi mang thai lại càng ăn được nhiều hơn, một bàn đồ ăn kia, An Nhiên không động đũa nhiều lắm, cơ hồ toàn bộ đều do Lâm Lệ giải quyết.
Trước khi về, An Nhiên lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ cầm hóa đơn đến thẳng quầy thanh toán, mặc dù Tô Dịch Kiều đã nói, từ nay về sau sẽ miễn hóa đơn, nhưng mà cô dù sao vẫn cảm thấy không hay lắm.
Khi trở về Lâm Lệ đang gọi điện cho Trình Tường, dáng vẻ e thẹn, khiến An Nhiên không thể liên hệ với một Lâm Lệ có tính cách tùy tùy tiện tiện mạnh mẽ kia, và một cô gái cười duyên động lòng người đang đứng trước mặt.
Thấy An Nhiên quay về, Lâm Lệ nói thêm mấy câu với Trình Tường sau đó mới cúp điện thoại. Nói với An Nhiên: “tiểu An tử, tối hôm nay tiểu Tường tử nhà chúng ta có tiệc xã giao, cho nên tối nay mi phải hầu hạ lão phật gia ta ăn uống vui chơi.”
“Vậy ăn đã ăn, uống đã uống, tiếp theo lão phật gia muốn đi đâu?” An Nhiên phụ họa lời của cô.
Cặp mắt to đen láy chuyển động một vòng, nói: “đi siêu thị đi, ăn no phải tiêu hóa, Trình Tường nhà ta nói khi về sẽ mang cho ta sôi gà bọc lá sen đấy.”
An Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, cả giận nói với cô ấy: “mi nha điều độ một chút, coi chừng bội thực con gái của ta.”
“Đi chết đi, dạ dày con ta cũng mạnh mẽ giống ta.” Lâm Lệ đắc ý nhìn cô.
An Nhiên không tức giận cười cười, hai người cùng đi ra khỏi Du Nhiên Cư.
Trên xe, An Nhiên mở một khúc dương cầm nhẹ nhàng, Lâm Lệ mở nửa cửa sổ xe để gió đêm thổi vào trong xe.
Kiểu dáng cũng không cởi mở, một cái dây đeo bằng lụa tơ tằm bình thường, nhưng phần hoa trước ngực lại được làm tinh tế xinh đẹp.
An Nhiên gật đầu, nói: “rất đẹp.”
Lâm Lệ hài lòng gật đầu, bỏ đồ ngủ vào túi, cầm cái túi kia đưa cho cô, nói: “Ta nhìn liền thích, này, quà mua cho mi.”
An Nhiên đưa tay nhận lấy, liếc vào túi, cũng hoa hồng như thế, cô cầm túi buồn cười nhìn Lâm Lệ, nói: “Lâm Lệ, mi thật là keo kiệt, mua cho ta có một bộ đồ ngủ, còn muốn ta sau này mua cho mi 5, 6 con số nữa.”
“Ha ha, hôm nay mi gần người giàu có rồi, đâu có thể tính toán chi lí với dân chúng nhỏ bé chúng ta, hơn nữa, đừng thấy nó là đồ ngủ nho nhỏ, không chừng có thể gây ra bước ngoặt kinh người đó.” Vừa nói vừa