
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134548
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/548 lượt.
c."
"Hu hu . . . Ba ba . . . Dì . . . " Tâm Tâm khóc đến mặt đỏ tai hồng, ngón tay sợ hãi chỉ vào Quan Hướng Lam, cả khuôn mặt vùi vào cổ Ngôn Tử Ngự.
"Dì . . . " Quan Hướng Lam hé miệng.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả ?" Nghe được tiếng khóc, mẹ Quan chạy nhanh đến cửa."Tâm Tâm sao vậy? Sao con lại khóc?"
"Hu... Dì hung dữ. . . Ba ba sợ... Hu... " Tâm Tâm nức nức nở nở tố cáo, giọng nói mơ hồ làm cho người ta nghe không rõ, nhưng ngón tay nhỏ lại chỉ về hung thủ rất rõ ràng.
"A Lam, con làm cái gì Tâm Tâm?" Mẹ Quan hỏi con gái.
"Con... " Cô nào có làm gì đứa bé này, rõ ràng là cô hung dữ với ba ba của đứa bé mà!
"Quan Hướng Lam! Đứa con ác nghiệt này, ngay cả đứa bé cũng khi dễ!" Cha Quan từ phòng sách đi ra, nhìn thấy tình hình này, tức giận đến vặn chặt lỗ tai con gái.
"A lão cha, đau mà!" Quan Hướng Lam kêu to."Con không khi dễ con bé!" Cô oa oa kêu to muốn giải oan.
"Nếu không sao Tâm Tâm lại khóc?" Cha Quan trừng cô.
"Con, con... " Quan Hướng Lam há mồm, thở phì phì trừng mắt nhìn Ngôn Tử Ngự. "Là anh ta. . . "
Quan Hướng Lam cảm thấy mình thật sự là người bị "ép bức bi thương" nhất trên đời, một ngày cuối tuần, cô không thể ngủ đến no liền thôi đi, còn phải đi làm lao công cho người ta. Thảm nhất chính là cơ hội cô nói "không" cũng không có, lão đại trong nhà ra lệnh một tiếng, cho dù không cam không nguyện, cô vẫn sờ sờ cái mũi ngoan ngoãn làm theo.
Đáng giận, họ Ngôn vừa trở về, địa vị của cô lại càng thấp.
"Suy yếu muốn chết! Mình biết tên mặt cương thi vừa xuất hiện mình cũng sẽ bị suy yếu." Quan Hướng Lam cầm khăn lau vất vả quỳ trên mặt đất lau từng tấm từng tấm sàn gỗ.
Tuy nhà họ Ngôn dọn đi mười năm, nhưng thật ra vật dụng đều còn giữ, dùng vải chống bụi phủ lên, đều hoàn chỉnh như lúc ban đầu, nhưng dù sao cũng không có người ở mười năm, tro bụi dơ bẩn một đống, vừa lau xong nhà cửa, phải quét vôi quét dọn lại một lần. Mà trong thời kì quét vôi thì cha con họ Ngôn tạm ở nhà cô; hơn nữa, trong nhà chỉ có một phòng khách ngay lầu ba, cũng là phòng cách vách phòng cô.
Cô có quyền từ chối sao? Ha! Có người hầu nào có quyền lợi nói không?
"Nghĩ lại cái đầu anh!" Nghe không nổi nữa, Quan Hướng Lam ném khăn lau trên tay vào người anh, tức giận đến đỏ mặt, buồn bực gào thét: "Nói cho anh biết, đời này bà đây có đi quyến rũ bất cứ ai cũng sẽ không quyến rũ anh!"
Ngôn Tử Ngự tránh khăn lau, thấy cô giận, cười đến càng sung sướng."Tiểu Lam, em vẫn dễ tức giận như trước kia." Thật là làm cho anh nhớ nhung!
"Anh... " Quan Hướng Lam trừng anh, muốn mắng người nhưng cô biết cô càng giận anh càng thích, người này quả thực có bệnh! "Ngôn Tử Ngự, nhất định là vợ của anh bị mù mới có thể gả cho anh... "
Nói đến một nửa thì nhớ đến vợ của anh đã qua đời, vội vàng im lặng.
"Ách... Tôi... " Cô ấp úng muốn nói lại không biết nên nói cái gì tiếp, chỉ có thể xấu hổ nhìn anh.
Bộ dáng cô muốn nói xin lỗi lại không nói nên lời khiến cho anh cười, "Thế nào? Biết mình nói bậy rồi sao ? Em đấy, cái miệng vĩnh viễn đi trước suy nghĩ." Tiêu chuẩn sinh vật đơn bào ngốc nghếch!
Thấy dường như anh không thèm để ý, Quan Hướng Lam lên giọng, không cam lòng yếu thế đáp lời."Giống như anh, lòng dạ kín đáo, đầu óc ngoặt quẹo mấy vòng, tiêu chuẩn gian thần." Cô hừ lạnh, ngồi thẳng xếp bằng trên mặt đất,
Nghĩ một lát , vẫn không nhịn được hỏi."Này, anh và vợ của anh quen nhau thế nào?" Cô thật sự rất hiếu kỳ, sao lại có người muốn gả cho anh? Đúng, bộ dạng anh xinh xắn, nhưng tính xấu như vậy, người phụ nữ nào chịu được?
Ngôn Tử Ngự liếc nhìn cô một cái, không nhịn được buồn cười, rõ ràng là một phút trước cô gái này còn sợ đụng tới miệng vết thương của anh, còn có bộ dáng áy náy, ngay sau đó lại hiếu kỳ truy hỏi, hình như bộ dáng áy náy vừa rồi là giả.
Anh lắc đầu, cũng ngồi theo trên đất, thấy cô tò mò mơ màng nhìn anh, giống như con chó nhỏ , bộ dáng đáng yêu làm anh muốn cười, tâm trạng tốt, hiếm thấy anh trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
"Quen nhau trên công việc." Một câu trả lời đơn giản.
"Hả?" Quan Hướng Lam mở to mắt, tiếp tục chờ, nhưng đợi cả buổi chỉ nhìn nhau với anh, cô không khỏi nhíu mày."Sau đó?"
"Sau đó gì?" Ngôn Tử Ngự nhíu mày.
"Quen biết trên công việc, sao đó qua lại thế nào?" Quan Hướng Lam trợn trắng, giọng điệu không kiên nhẫn.
"Cảm thấy thích hợp liền ở cùng thôi."Câu trả lời của anh vẫn ngắn gọn, từ trước đến nay anh là người lý trí, làm một chuyện gì đều tính toán sâu xa, qua lại với người vợ qua đời cũng là lý trí, qua lại vài năm cũng rất tự nhiên là kết hôn, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch đời người của anh. Ngoại trừ việc vợ chết sớm làm anh khó buông được ra, nhưng thời gian lâu, cảm xúc cũng phai nhạt, anh là người lý trí, sẽ không đắm chìm trong đau thương lâu quá.
"Hả?" Quan Hướng Lam sửng sốt, không cách nào không ngạc nhiên nói."Cảm thấy thích hợp liền ở cùng, sau đó kết hôn sinh con... Cứ như vậy?"
"Nếu không thì sao?" Anh lười nhác