Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Khanh Ngốc Nghếch

Tiểu Khanh Ngốc Nghếch

Tác giả: Nhiễu Lương Tam Nhật

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341065

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1065 lượt.

máy. Ngoảnh lại thấy Cố Tiểu Khanh đang nhìn mình, anh ta áy náy cười cười: “Cô chờ chút nhé, tôi đi gọi người ép ly nước trái cây.”, vừa nói xong lại nhảy lò cò ra ngoài. Bộ dạng ăn mặc sang trọng cùng kiểu đi đứng tếu lâm của anh ta làm Cố Tiểu Khanh không nhịn được phì cười.
Có điều Cố Tiểu Khanh ngồi một mình trong căn phòng trống trải chưa đợi Âu Lâm Tỷ được bao lâu thì chợt thiếp đi lúc nào không hay. Khi cô tỉnh lại, thành phố đã lên đèn bên ngoài khung cửa. Cô mở mắt, cảm thấy cả người mình ấm áp. Lúc Cố Tiểu Khanh ngồi dậy từ trên sofa, chiếc chăn lông đắp trên người trượt xuống. Cả căn phòng tối mờ, không có gì khác ngoài một chút ánh huỳnh quang le lói hắt ra từ màn hình máy tính và tiếng gõ bàn phím lạch cạch tại chiếc bàn làm việc nơi Âu Lâm Tỷ đang ngồi.
Âu Lâm Tỷ nghe tiếng động ngước đầu lên, thấy Cố Tiểu Khanh tỉnh dậy, anh ta xoay người bật công tắc đèn lớn trong phòng.
Cố Tiểu Khanh phải nheo mắt để thích ứng với thứ ánh sáng cực đại chiếu thẳng xuống đỉnh đầu. Cô nghe tiếng bước chân Âu Lâm Tỷ nhảy đến. Anh ta đứng trước mặt Cố Tiểu Khanh hỏi: “Cô dậy rồi hả?”
“Ừ, bây giờ mấy giờ rồi?” Cố Tiểu Khanh dụi mắt hỏi lại.
“Chín giờ rưỡi.”
Cố Tiểu Khanh sững sờ, không ngờ mình cứ thế ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ. Cô chột dạ nhìn Âu Lâm Tỷ: “Ngại quá, quấy rầy anh lâu như vậy.”
Âu Lâm Tỷ đã thay trang phục cũ bằng bộ quần áo kết hợp hài hòa với giày Tây. Đứng từ trên cao nhìn xuống, anh ta ôn tồn đáp: “Cô khách khí gì chứ, ngày hôm qua cô cứu tôi thì sao nào?”
Cố Tiểu Khanh ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười. Cô đứng lên nói: “Đã trễ thế này, vậy tôi về nhà trước, không làm phiền anh nữa. Ngày mai tôi còn đi công tác.”
Âu Lâm Tỷ thấy Cố Tiểu Khanh muốn về liền nhanh nhảu nói: “Khoan đi đã, tôi chờ cô ăn tối từ nãy đến giờ.”
“Sao? Anh vẫn chưa ăn tối à?” Cố Tiểu Khanh ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, đi thôi, tôi dặn nhà bếp để lại đồ ăn rồi, cùng ăn đi.”
Cố Tiểu Khanh đứng yên chần chừ, nhưng có lẽ vì cái tên Âu Lâm Tỷ nên cô ưng thuận theo anh ta xuống tầng dưới.
Âu Lâm Tỷ dẫn Cố Tiểu Khanh tới lầu bốn. Ở đây có một nhà ăn diện tích vừa phải, tuy sức chứa không nhiều nhưng mức độ xa hoa so với tầng trên không hề kém cạnh. Đã quá giờ ăn, ngoài họ ra bên trong không còn vị khách nào khác. Âu Lâm Tỷ đưa Cố Tiểu Khanh đến một vị trí cạnh cửa sổ. Họ ngồi chưa được bao lâu, người phục vụ đã nhanh như chớp hoàn tất dọn một bàn đồ ăn chỉnh chu. Cố Tiểu Khanh tinh ý phát hiện ra, nơi này vẻ ngoài trông rất Tây nhưng vẫn trung thành với ẩm thực Trung Hoa.
Tác phong ăn uống của Âu Lâm Tỷ rất quy củ nề nếp, anh ta cơ bản không nói chuyện trong bữa ăn. Về phần Cố Tiểu Khanh, cô quả thật đói hoa cả mắt nên im thin thít cắm cúi “tập trung vào chuyên môn”. Sự tĩnh lặng chiếm trọn bầu không khí trên bàn ăn.
Âu Lâm Tỷ xong trước Cố Tiểu Khanh, buông đũa châm một điếu thuốc. Cố Tiểu Khanh kín đáo liếc mắt nhìn, anh chàng này thỉnh thoảng có những hành động và lời nói phóng túng đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài lịch lãm đạo mạo của anh ta.
Cả ngày hôm nay Cố Tiểu Khanh chưa có được một bữa tử tế, vì vậy cô ăn rất nhiều, dễ dàng dứt điểm chén cơm thứ hai.
Âu Lâm Tỷ quan sát Cố Tiểu Khanh qua làn khói thuốc trắng mờ. Cô không ra vẻ tao nhã hay yểu điệu như những cô nàng thục nữ anh ta từng tiếp xúc. Những cô tiểu thư ấy chỉ khẽ mở đôi môi anh đào nho nhỏ để đưa từng hạt cơm giọt canh vào miệng, mười người như một đều ăn như mèo ngửi.
Động tác của Cố Tiểu Khanh tuy thô nhưng bình dị và chân chất, không làm người nhìn cảm thấy khó chịu. Thời nay người ta ngụy trang bản chất mọi lúc mọi nơi, trong khi người con gái ngồi đối diện với anh khác xa so với họ. Anh biết, sự khác biệt của cô chính là ngọc trong đá.
Âu Lâm Tỷ thình lình cất tiếng: “Cố Tiểu Khanh, cô có biết rằng trước kia chúng ta đã gặp mặt không?”
“Hả?” Cố Tiểu Khanh kinh ngạc. Cô đã ăn xong, đang cầm khăn lau miệng. Cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cô nghĩ, không có khả năng, người có cuộc sống đơn giản, một ngày như mọi ngày giống cô làm sao có thể từng tiếp xúc với Âu Lâm Tỷ. Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Khanh không khỏi ngờ vực nhìn người đàn ông trước mặt.
Âu Lâm Tỷ cong môi cười, ngước mắt nhìn trần nhà hồi tưởng: “Ờ, đại loại vào năm năm trước, cô lái taxi đưa một hành khách đi sân bay, khi đó tôi không nói quốc ngữ, tôi còn khen cô chạy xe cực cool. Cô nhớ ra chưa?”
Một đoạn hình ảnh xoẹt qua trong đầu Cố Tiểu Khanh. Chàng trai chỉ ngón tay vào mình, nói với cô bằng tiếng Trung cứng nhắc: “Âu, Lâm, Tỷ, tên của tôi.” Mắt Cố Tiểu Khanh càng lúc càng mở to. Cô nhớ ra rồi. Thế nhưng, thật lòng không thể đem hình ảnh người con trai năm nào ăn mặc quằn quại, đầu tóc thẳng đứng, nói liên tu bất tận và vị doanh nhân toàn thân Tây trang đĩnh đạc bây giờ ghép lại thành một.
Âu Lâm Tỷ nhìn đôi mắt không ngừng mở lớn của Cố Tiểu Khanh, cười tinh quái: “Nhớ rồi chứ gì.”
Cố Tiểu Khanh nhìn cái người đang dương dương tự đắc, cảm thán một câu: “Thế giới này thật điên loạn.”
Nghe câu nói đó, Âu Lâm Tỷ bật cười ha hả thích ý. Vì


Disneyland 1972 Love the old s