
Tác giả: Nhiễu Lương Tam Nhật
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341082
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1082 lượt.
bộ dạng hiện giờ của tớ, tuy rằng trước đây anh ấy rất tệ nhưng tớ vẫn yêu anh ấy.” Câu nói dường như đã lấy hết sức lực của Lý Triết, vừa dứt lời cô liền há miệng thở dốc.
Cố Tiểu Khanh không biết những khúc mắc tình cảm của Lý Triết vì cô ấy chưa bao giờ kể với cô. Nhưng hôm nay nghe Lý Triết nói vài lời, Cố Tiểu Khanh đã hiểu được phần nào, thì ra con đường tình duyên của bạn mình lắm chông gai quá. Nhìn Lý Triết đau đớn giãy giụa trên giường mà lòng cô ngập tràn thương cảm. Cuộc đời mỗi người con gái đều có một người đàn ông là số kiếp của họ. Nếu được ở bên nhau, được cùng nhau trải qua những ngày đời thường thì đó là hạnh phúc lớn nhất đời người. Nếu chẳng may không được ở bên nhau, thì người đàn ông ấy sẽ trở thành vết rạn trong trái tim người con gái, một vết rạn dù nhọc lòng cách mấy vẫn không thể nối liền.
Khi người phụ nữ sinh nở, khi thân thể cô ấy gần như trần trụi trước những cặp mắt xa lạ, là lúc cô ấy đặt xuống tất cả tôn nghiêm. Lý Triết bị tra tấn đến tận cùng nỗi đau, khoảng cách giữa những cơn đau càng lúc càng rút ngắn. Cô lại không thể nói chuyện vì bác sĩ đã căn dặn giữ lại chút sức lực để chào đón đứa trẻ mới ra đời.
Cố Tiểu Khanh siết tay Lý Triết, bàn tay cô phút chốc đã bị ngón tay của Lý Triết đâm vào tứa máu.
Lý Triết đổ mồ hôi như tắm, chiếc áo bệnh nhân dán sát trên làn da. Thực ra vừa rồi Cố Tiểu Khanh không gạt cô. Bây giờ trông cô khốn đốn thảm hại, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp. Con người ta lúc đau đớn sẽ để lộ diện mạo chân thật nhất, và chính cái đẹp trong đau đớn, cái đẹp không đến từ vẻ bề ngoài ấy mới chạm đến tận nơi sâu thẳm của trái tim.
Trải qua hơn hai giờ vật lộn với cơn đau tột cùng, cuối cùng lúc xế chiều, Lý Triết đã sinh hạ một đôi long phượng. Nếu không tính bác sĩ, Cố Tiểu Khanh là người đầu tiên ôm hai đứa trẻ. Một nhóc nặng năm cân tư, một nhóc bốn cân sáu, cộng lại vừa vặn mười cân tròn trịa.
(*) 1 cân = 500gr.
Cố Tiểu Khanh bế hai đứa bé ra ngoài đợi người nhà Lý Triết. Chu Nghị vô cùng xúc động ôm ấp con mình trong vòng tay. Thấy khóe mắt anh long lanh nước mắt, cô không khỏi cảm thấy an lòng.
Lý Triết rời phòng sinh, chỉ nhìn con được mấy lần rồi liền ngủ một giấc thật say. Không bao lâu sau khi hai đứa trẻ chào đời, ba mẹ Lý Triết ở Tam Á đã đến bệnh viện. Hai gia đình vây quanh chăm sóc, ngắm nghía ba mẹ con. Cố Tiểu Khanh thấy không còn việc gì cho mình ở đây nên liền chào mọi người ra về.
Lúc cô bước chân ra khỏi bệnh viện, trời đã ngả về chiều. Cô ngoảnh lại nhìn tòa cao ốc đắm mình trong ánh hoàng hôn ráng đỏ, nụ cười hé nở trên gương mặt rạng ngời. Cô đã thấy con đường sau này của Lý Triết, chắc chắn sẽ chỉ còn hạnh phúc và mãn nguyện mà thôi.
Nếu như vào một ngày giữa tháng mười hai, không đột ngột nhận được ‘Thư triệu hồi khẩn cấp’ với mệnh lệnh ‘Quay về thành phố C ngay lập tức’, thì có lẽ một tháng sau khi Lý Triết sinh em bé, Cố Tiểu Khanh sẽ vẫn tiếp tục sống những ngày yên ổn ở Hải Nam.
Thành phố C giữa tháng mười hai bước sang mùa rét mướt với cái lạnh gần 0 độ C. Cố Tiểu Khanh rời sân bay lúc trời nhập nhoạng tối. Trong khi cây cối ở phương Nam vẫn một màu xanh ngan ngát, thì ở vùng đất này băng tuyết đã phủ bàn tay trắng toát lên mọi cành cây ngọn cỏ. Chưa đến năm giờ chiều, thế mà vạn vật đã vội chìm vào bóng đêm buốt giá và quạnh hiu.
Kéo sát vạt áo khoác, cô vẫy tay đón xe về nhà ba mẹ, thầm nghĩ, không biết cái tổ nhỏ bị mình bỏ rơi ba tháng trời bây giờ trông lem luốc bẩn thỉu tới mức độ nào rồi.
Vừa mở cửa nhà, cô đã được bao bọc trong hơi ấm thoải mái dễ chịu. Cuộc sống phương Bắc thú vị ở chỗ, mọi nhà đều có hệ thống sưởi ấm, thế nên cho dù cái lạnh ngoài kia có khắc nghiệt đến mấy, trong nhà luôn có sẵn ấm áp để chào đón người về.
Sức khỏe ba Cố rất tốt, khoảng thời gian này chỉ ở nhà nghỉ ngơi, tịnh dưỡng. Thấy con gái về, ông vui không thể tả. Nói nào ngay, lớn đến ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh xa gia đình lâu như thế.
Từ khi Cố Tiểu Khanh ra đi, Âu Lâm Ngọc đã dự liệu được ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu. Anh thừa nhận một phần cơ thể anh cần có cô, nhưng làm người không thể vô liêm sỉ đến mức chỉ vì ham muốn của bản thân mà làm lỡ làng cuộc đời người khác. Cho nên anh lựa chọn để cuộc sống của mình từng bước quay lại thời điểm ban đầu, thời điểm cô chưa từng hiện diện.
Âu Lâm Ngọc từng nếm trải một quãng thời gian sa sút tinh thần trầm trọng. Anh không còn can dự vào cuộc sống của Ngô Nhạc Thanh, còn đối với chuyện Cố Tiểu Khanh đi Hải Nam rồi bặt vô âm tín thì đôi khi anh nghĩ: “Ừ vậy đi, đi rồi thì thôi, chẳng phải bấy lâu nay cũng chỉ có một mình mình hay sao? Dù gì cũng quen rồi, quãng đời còn lại cứ thế này mà sống thôi.”
Mãi cho đến một ngày, khi tắm xong quay người lại không thấy khăn tắm, anh liền gọi to không suy nghĩ: “Tiểu Khanh, lấy cho tôi khăn tắm.” Nhưng không ai trả lời, chỉ có dư âm tiếng nói của chính anh lẩn quẩn trong phòng tắm trống trải. Anh ướt sũng nước, đứ