
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134919
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/919 lượt.
có người thích nuôi gà nuôi vịt nhưng cũng có người không đồng ý. Tóm lại, mọi người đối với những vật mà mình không thích lại thấy người khác không nỡ buông tay liền cảm thấy kì quái cho nên ngươi đối với sở thích của ta thấy kì lạ nhưng ta thì không.”
Nói xong một chuỗi dài kỳ quái với không kỳ quái, nàng nhịn không được muốn bật cười nhưng lại có người đi trước nàng một bước –– nàng kinh ngạc nhìn qua Mạc Tịch Thiên đang cười đến rất phô trương nhưng lại thấy khuôn mặt hắn rất được....
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cười nha.”
“Trời ạ! Nàng rất thú vị.”
Giọng nói thanh thúy cùng trầm ổn vang lên cùng một lúc, cũng cùng lúc im bặt, hai người bọn họ hứng thú nhìn đối phương, nhìn nhau, không khí lúc này bỗng trở nên đầm ấm cả hai nhịn không được cười to.
Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng cười từ Ngọc Trúc Hiên liền vang vọng khắp nơi, giọng nói nam tính trầm ổn, mê người khiến cho thị vệ canh gác bên ngoài hiên cảm thấy ngạc nhiên, cằm đều nhanh rớt xuống. Tiếng cười kia––tiếng cười kia là của bảo chủ bọn họ sao? Bọn họ không chút do dự bác bỏ sự thật này. Cho dù bọn họ vô cùng chắc chắn trong hiên kia chỉ có một người nam nhân––là người từ trước đến bây giờ đều rất nghiêm túc, Mạc vô tình, không tùy tiện nói cười.....Bảo chủ Hồn thiên bảo.
Mạc Tịch Thiên đi theo Kỳ Nhi vào bên trong Ngọc Trúc Hiên.Khi vừa mới bước vào hắn liền phát hiện nơi này giống như có chút gì đó là lạ?
“Kỳ Nhi, không phải nàng thích nuôi rắn đấy chứ?” Rất có khả năng, rắn cùng sâu không phải cũng giống nhau sao? Hắn nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng là hình rắn, trên tường cũng treo đầy tranh các loại rắn, chiếc ghế tựa hình Cự Xà to lớn kia càng làm cho người khác chú ý.
“Nuôi rắn? Không có nha, tuy rằng ta không ghét rắn nhưng là mùi của nó quá nặng, ta sẽ không nuôi nó đâu.” Nàng vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn qua,thật sự là một chiếc ghế dựa được điêu khắc rất nổi bật nha––
“Như thế nào? Chạm khắc không tồi phải không? Đây chính là kiệt tác mà ta phải tỉ mỉ mới làm ra đó!” Nàng đắc ý khoe khoang.
“Nàng thay đổi đồ vật của Tiêu đại phu như thế có chút không đúng đi?” Hắn nhớ rõ chiếc ghế kia là đồ vật mà Tiêu Hồng Mai rất yêu quý, có một lần bị con trai của Trần đường chủ không cẩn thận cắt qua một đường, từ trước đến giờ hắn luôn ôn hòa hiếm khi tức giận nhưng lại nổi giận mắng con trai của Trần đường chủ một trận, vốn là một chiếc ghế bóng bẩy, trang nhã hiện giờ lại biến thành Đại xà chiếm giữ––tuy nó được điêu khắc vô cùng tinh xảo, khéo léo nhưng hắn vẫn là rất lo lắng cho Kỳ Nhi.
“Yên tâm đi, ta đảm bảo Tiêu đại phu sẽ ‘Rất thích’ nó.” Nàng híp mắt cười gian xảo, tốt nhất là hắn đừng có quay trở về.
“Đúng rồi, Mạc Bảo chủ, ngươi có khát nước hay không? Ở đây đợi ta một chút, ta đi vào trong pha trà cho ngươi.”
“Không cần phiền toái, còn nữa nàng không cần gọi ta là Mạc bảo chủ, nghe rất xa lạ, chúng ta đã là bằng hữu không phải sao?”
“Thật sự! Chúng ta đã là bằng hữu nha, oa! Quá tuyệt vời!” Nàng nhảy lên reo hò! Bước đến gần ôm lấy cánh tay của hắn.
“Ta sẽ gọi ngươi là Mạc đại ca nhé, chúng ta nếu đã là bằng hữu như vậy ta có thể ở trong này thật lâu, thật lâu ngươi cũng không được đuổi ta nha?”
Thấy nàng vui vẻ hắn cũng vui theo.
“Ta có thể chuẩn bị một viện nhỏ cho nàng, nàng thích ở lại bao lâu cũng được.” Hắn không nhịn được vuốt nhẹ mái tóc trơn mượt của nàng, ôn nhu nói.
Hắn ở bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm, không khí có vẻ vô cùng thân thiết khiến nàng nhất thời đỏ mặt. Sao giọng nói của hắn lại mê người đến vậy chứ? Cuối cùng nàng không được tự nhiên cúi đầu, nhẹ đẩy hắn ra, cố gắng đè xuống tâm tư đang hỗn loạn của mình.
“Nàng không vui sao?” Thấy nàng rời đi trong lòng hắn có chút mất mát, chẳng nhẽ nàng không thích hắn sao?
“Không phải.” Nàng vội vàng phủ nhận.
“Ta nghĩ mấy ngày hôm nay ta đều sống ở Ngọc Trúc Hiên nên thấy quen rồi, không cần làm phiền ngươi nữa.”
“Không phiền toái, hơn nữa đây là nơi ở của Tiêu đại phu nếu hắn trở về thì sẽ không tiện lắm.”
“Hắn không thể nhanh như vậy liền trở lại chứ?” Tuy là một câu hỏi nhưng trong lòng Kỳ Nhi thì là một câu khẳng định.
Lúc này, Tiêu Hồng Mai kia cho dù phải trốn đến hoang mạc, có chết cũng không muốn trở về chui đầu vào lưới đi? Xem ra đối với Tiêu Hồng Mai, Kỳ Nhi thật sự nắm trong lòng bàn tay, đều hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn.
Hơn nữa....cho dù hắn đã quay về thì nơi này hắn dám ở lại sao? Hắc...hắc...Nàng cười vô cùng đắc ý.
“Tóm lại, ta sẽ giúp nàng chuẩn bị một chỗ khác, nàng cứ tạm thời ở lại nơi này đi.”
“Được rồi. Nhưng trước tiên ngươi có thể dẫn ta đi dạo xung quanh không, ta thật sự rất buồn chán nha! Xuân Ly các nàng cũng không thể cả ngày chơi với ta được, hơn nữa ta trêu đùa thì phần nhiều các nàng đều không dám chơi nha, nhìn thấy sâu bướm trắng liền oa oa kêu, thật không hiểu nổi chúng đáng yêu lại thú vị như thế sao các nàng lại sợ chứ? Ngoại trừ Ngọc Trúc Hiên những nơi khác ta không quen thuộc, ngươi có thể dẫn ta đi được không?”