pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134996

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/996 lượt.

như thế, giống như lửa đốt vậy.
“Ai nha, hóa ra ngươi không có hôn mê.........Ngủ.” Ý thức được mình lỡ lời, nàng vội vàng sửa miệng. Nhìn dáng vẻ ho khan đến khổ sở của Kỳ Nhi, liền vỗ nhẹ lưng nàng, cẩn thận nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi rót chén nước cho ngươi.”
Kỳ Nhi uống một ngụm trà mà nàng mang đến, cổ họng dịu đi liền cảm thấy thoải mái hơn.
“Nơi đây là đâu? Ta làm sao lại.....” Nàng tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng đại khái cũng đã đoán được bảy, tám phần, xem ra là do mình té xỉu trước cửa nhà nàng, nàng nhớ rõ trước khi mình ngã xuống đã gặp Giang Ngư mới buông lỏng tinh thần......Mà vị cô nương ‘khí chất phi phàm’ này chắc chắn tám phần là nguyên nhân khiến Giang Ngư tạo phản - Trần Mộng Mộng.
Quả nhiên, Trần Mộng Mộng lập tức giới thiệu: “Ta tên là Trần Mộng Mộng, ngươi cứ gọi ta là Mộng Nhi, nơi này là nhà ta, ngươi bị sốt nên té xỉu, là Giang Ngư bế ngươi vào. Đúng rồi, ngươi tên là Liễu Kỳ Nhi phải không? Giang Ngư đã từng nói qua với ta, ngươi thật sự rất đẹp nha! Ta vốn cho rằng Giang Ngư nói khoác với ta đấy.”
“Cám ơn. Mộng Nhi, ngươi cứ gọi ta Kỳ Nhi là được rồi, ta cảm thấy ngươi mới thật sự xinh đẹp, nếu ta là nam tử thì nhất định lấy ngươi về làm lão bà. Có thể tưởng tượng được, bậc cửa nhà ngươi chắc chắn là bị san bằng đi?”
“Ta nào có tốt như vậy, dung mạo của ngươi so với ta còn đẹp hơn. Nhưng là ngươi nói chuyện này có liên quan gì đến bậc cửa nhà ta?”
“Tất nhiên là có liên quan rồi, ngươi xinh đẹp như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn lấy ngươi, mỗi bà mối đến cũng muốn đạp bậc cửa hai cái, mấy trăm lượt, bậc cửa không bị san bằng thì cũng phải đổi nhiều lần rồi! Ngươi nói có phải hay không?”
“Không đến, ngươi trêu chọc ta. Ta xem như đây là kinh nghiệm của ngươi đi?” Trời ạ, Giang Ngư nói không sai, vị Kỳ Nhi tiểu thư này thật sự chơi rất vui, ừ, mình thích nàng. Lập tức Trần Mộng Mộng cười đến vui vẻ.
“Ta cũng không may mắn đến vậy, còn trẻ không biết gì liền cùng người ta thề non hẹn biển, đã có hôn ước, nào còn cơ hội cho người khác kết thân nữa chứ? Hơn nữa vị hôn phu của ta công phu rất lợi hại, còn có ai dám đánh chủ ý với ta, không bị hắn đánh chết mới là lạ đó.”
“Ngươi có vị hôn phu? Giang Ngư chưa từng nói qua với ta, nhưng là nói cũng đúng, ngươi xinh đẹp như thế, hắn hành động nhanh chóng cũng phải, vị nam nhân kia thật là may mắn, có thể lấy được cô nương xinh đẹp như ngươi, chắc hắn rất thương ngươi.’’
“Ai! Nghĩ đến chuyện này cũng không có gì để nói.....” Kỳ Nhi thở dài.
“Sao vậy? Có phải hắn đối với ngươi không tốt?” Nàng quan tâm hỏi.
“Hắn.....Trước đó hắn đã giải trừ hôn ước với ta.......” Kỳ Nhi cúi đầu, thanh âm nặng nề càng lộ vẻ thê lương.
“Tại sao? Ngươi không thích hắn sao?”
“Không phải, là hắn đã yêu một nữ nhân khác, cho nên.......”
“Quá ghê tởm, sao lại có nam nhân kém cỏi như thế chứ, Kỳ Nhi, ngươi đừng buồn, nam nhân xấu xa như vậy không có cũng được.”
“Nhưng là ta không cam lòng nha.” Nhìn dáng vẻ nàng đau khổ, thương tâm như vậy, Mộng Nhi tức giận bất bình nói: “Ngươi nói cho ta biết, người kia là ai? Ta giúp ngươi trút giận.”
“Thật sao? Nhưng mà chúng ta vừa mới quen biết thôi, như vậy....”
“Kỳ Nhi, tuy rằng chúng ta vừa mới quen biết, thế nhưng ta thật sự rất thích ngươi, ta nguyện ý xem ngươi như tỷ muội mà đối đãi, chẳng lẽ ngươi ghét ta sao?”
“Không, ta sao lại ghét ngươi? Ta với ngươi xem như mới gặp đã thân, ta rất nguyện ý coi ngươi như tỷ muội.”
“Thật tốt quá, như vậy, nói cho ta biết nam nhân kém cỏi kia là ai, ta giúp ngươi báo thù.” (là trượng phu của nàng đó, đi báo thù đê!)
“Nhưng mà người kia rất lợi hại, ngươi đánh không lại hắn.”
“Không sao, ngươi cứ yên tâm nói cho ta biết, ta sẽ gọi người khác đi giáo huấn hắn.”
“Mộng Nhi, thật sự cám ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt.”
“Nói cho ta biết đi?”
“Ừm, vậy ta liền nói cho ngươi biết, cái người nhẫn tâm vứt bỏ ta tên là—Giang Ngư.”
“Cái gì? Giang Ngư?” Nàng trợn to hai mắt, không dám tin, sao lại là.....Làm sao lại.......Nàng lắp bắp nói: “Có phải....Là Giang trong Trường Giang, cái kia bơi lội trong nước—Ngư?”
“Không sai, chính là hắn!” Kỳ Nhi gật đầu khẳng định, mở to hai mắt trong suốt nhìn vẻ mặt biến hóa của Trần Mộng Mộng từ tức giận, kinh ngạc, không tin đến thất vọng, căm phẫn.
“Quá....Quá ghê tởm! Hắn....Sao hắn có thể như thế?” Trần Mộng Mộng lệ nóng quanh tròng, kích động đứng dậy. “Ta—ta đi tìm hắn tính sổ!” Lập tức đạp cửa xông ra.
Ừm, nói nhiều như vậy, thật sự là khát khô cả cổ. Kỳ Nhi thong thả uống ngụm nước cho nhuận họng. Nàng buồn cười nghĩ, vị cô nương tên Trần Mộng Mộng này thật đúng là rất khá, có khuôn mặt mê người, dáng người quyến rũ, thanh âm nũng nịu cho dù là đang tức giận thanh âm vẫn dịu dàng như thế, trời sinh mỹ miều có thể làm điên đảo nam nhân khắp thiên hạ, chỉ tiếc là quá đơn thuần, thật sự là đáng tiếc! Nếu đến phố hoa treo một cái biển, chỉ cần cười vài tiếng thì nam nhân khắp thiên hạ này có ai lại không tự động dâng bạc lên chứ? Quá lời đó chứ! Kỳ Nhi x