Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: --> Đậu Toa<!--

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341410

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1410 lượt.

g hếu trước ngực Đường Uyển Như, rồi nói: “Trông giống hai hạt ‘đường’ ‘sữa’ ‘ư ư’ vừa lột ra mà chưa xé bỏ áo chưa kìa?”
Nam Tương ngồi đối diện tỏ vẻ nghiêm trang rồi đưa ngón tay cái lên.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý rạng rỡ ánh hào quang của Cố Ly, cảm thấy trên đầu nó như đang bao trùm vầng Phật quang, tôi chợt nghĩ, hồi Newton bị quả táo rơi trúng đầu, chắc cũng giống thế này?
Tôi tỉnh lại khỏi một mớ ký ức, đám người trẻ trung trước mặt, nét mặt ai cũng tươi tỉnh, quý phái sang trọng, tôi đột nhiên cảm thấy thoáng mơ hồ. Bầu không khí bất giác bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi làm cho khẽ lay động, giờ là năm 2009, hay là năm 2010? Tôi đột nhiên không rõ nữa.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn cảm thấy thời gian vận động hỗn loạn và trôi qua dị thường. Còn hồi đang học, có vô số khoảnh khắc để chúng tôi trải nghiệm thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày nào cũng có thời khóa biểu nhắc nhở, ngày nào cũng được phân chia thành từng khúc đoạn bốn mươi lắm phút, rồi tổng hợp thành các học kỳ khác nhau, năm học khác nhau, thế là chúng tôi học lớp khác nhau, có nghỉ đông, nghỉ hè, nghỉ tết mừng thành lập trường vân vân và vân vân, để nhắc chúng tôi rằng thời gian đang không ngừng trôi qua.
Sau khi tốt nghiệp, hình như từng ngày từng ngày vẫn không khác gì so với quá khứ, nhưng dường như lại chẳng có ngày nào giống trước đây.
Sự hỗn loạn của thời gian tạo thành màn bóng sáng mong manh giữa một bức ảnh không hề có tiêu điểm, dán lên trên mặt mỗi người.
Khép mắt lại, tôi nhớ lại mình của mấy tháng trước.
Khi ấy, ngoài đi học ra, ngày nào tôi cũng nhốt mình trong phòng. Tôi thấy vô cùng chán nản và cực kỳ thất vọng khi ngắm nhìn những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, trong phòng điều hòa phả hơi nóng hừng hực khiến mặt kính cửa sổ như bị che phủ một màn sương mờ, trong khoảnh khắc từng cánh tuyết đập vào mặt kình rồi nhanh chóng tan thành nước, sau đó hỗn loạn lăn xuống men theo cửa sổ.
Khi đó, bên ngoài là màn tuyết xơ xác tiêu điều, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Giống như thế giới này đã bị thủng một lỗ lớn, tuyết từ trong lỗ thủng ấy phun ra cuồn cuộn, trong chớp mắt thổi ngập cả thế giới, từng cơn gió vừa buốt lạnh vừa mạnh mẽ thổi thốc vào ngực người ta, chẳng tốn chút sức lực nào cũng đã thổi cho trái tim vừa nặng trịch vừa ấm áp dễ chịu vỡ vụn.
Ngày qua ngày, tôi thẫn thờ tựa mình trước khung cửa sổ, khi nước mắt lưng tròng, khi mặt mày ráo hoảnh, nhưng trong đáy mắt lúc nào cũng nhói lên như có mạt sắt rắc vào, đôi khi tôi còn cảm thấy thời gian dừng lại ở cái ngày mà Giản Khê trở về, có điều hôm đó anh ấy trở về không phải là để nối lại duyên xưa với tôi. Anh ấy trở về là để thu dọn đồ đạc, để hoàn toàn rời xa tôi.
Khi đó, cứ đêm nào không ngủ được, khoảnh khắc cầm chắc ly nước nóng trong tay ngơ ngẩn ngồi cuộn mình trong chăn trước cửa chớp ban công, tôi luôn mơ hồ cảm thấy Giản Khê vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, là những cuốn truyện ký nhân vật lịch sử châu Âu vừa khô khan vừa dày cộp mà anh ấy thích đọc, là những chiếc đĩa CD mà anh ấy mua về để chuẩn bị nghe cùng tôi, là những chiếc áo len lông cừu có kiểu dáng hầu như mười cái như một nhưng màu sắc lại cực kỳ đa dạng, là đồ lót màu trắng và chiếc quần bò. Anh ấy thong thả ung dung nhưng lại cực kỳ kiên định sắp xếp hành lý để rời khỏi nơi này, thi thoảng anh ấy dừng lại uống nước, sau đó lại tiếp tục. Tôi tựa người bên cửa sổ hỏi anh có cần giúp gì không, động tác của anh vẫn không dừng lại, lưng quay về phía tôi mà cất tiếng: “Không sao, có ít đồ mà.” Giọng nhỏ nhẹ và ấm áp mang hương vị như mùi cơ thể anh, giống như một nắm cát đã được rang nóng. Thậm chí đến phút cuối cùng trước lúc ra đi, anh ấy còn bình thản ôm tôi một lát. Cánh tay ấy vẫn theo thói quen vòng thành hình vòng cung hơi chếch lên, để bàn tay rộng dài của anh ấy vừa đủ ôm lấy xương bướm của tôi. Lồng ngực của anh ấy vẫn nóng bỏng, ngập tràn mùi vị mà tôi quen thuộc.
Khi đó, đường Nam Kinh Tây treo đầy đèn lồng đỏ. Từng chiếc từng chiếc đỏ lựng lắc lư giữa gió tuyết hòa với những gương mặt đỏ gay căng cứng của người đi đường. Năm mới đến, xem chừng các mặt hàng đều đầy đủ, trái ngược với cảnh tượng này là vẻ bực dọc u ám trên mặt từng người vẫn bận bịu trước Tết, họ mang vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, vội vã cầm dù bước đi trong gió tuyết mịt mùng, lao về phía khoản tiền thưởng cuối năm ở chỗ không xa trước mặt.
Khi đó, cả thế giới đều chìm đắm trong bầu không khí lạnh lẽo trăm năm mới thấy. Tin tức của Bắc Kinh và Thượng Hải, cứ cách mấy ngày một lần, lại dự báo không khí lạnh mới đổ bộ. Trên bàn hội nghị Copenhagen, các nhà khoa học khí tượng với nét mặt buồn khổ, sôi nổi phát biểu tham luận, nói “hiệu ứng nhà kính” biến mất, trái đất lại tiến vào thời kỳ băng hà ngắn – bạn xem, mọi thứ trông giống như một trò hề, nhất là khi vị chuyên gia địa chất của Italia đột nhiên đỏ mặt tía tai nhảy lên bàn cầm microphone liên tục gõ vào đầu mình.
Còn hiện tại ư, rét mướt đã qua. Tất cả đều đã qua rồi. Thượng Hải lại trở về


Disneyland 1972 Love the old s