
Tác giả: Lăng Hề Hề
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134637
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/637 lượt.
c mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô.
“Xong chưa.” Chu Dĩ Mạt thấy anh lau một hồi lâu mà vẫn chưa xong, không khỏi thấy có chút kì quái hơn nữa có chút ngượng ngùng.
“Chờ một chút, vết bẩn này hơi khó lấy xuống.” Thẩm Mặc gia tăng lực tay lau một chút nữa mới ngừng tay: “Thì ra là một nốt ruồi, hắc hắc, thật là ngại quá.”
“Hả…” Khóe môi Chu Dĩ Mạt co quắp.
Tay nghề Chu Dĩ Mạt không tệ, Thẩm Mặc được ăn rất vui vẻ, mặc dù đối với anh mà nói, thứ anh muốn ăn nhất chính là cô.
Sau khi Thẩm Mặc về đến nhà, “người anh em” vẫn còn “thức” làm cho anh suốt đêm không ngủ được. Thẩm Mặc vừa tắm nước lạnh vừa cười khổ: “Này, người anh em, mày tới thật là trễ.”
Vốn Thẩm Mặc định nửa tháng sau sẽ ra nước ngoài nhưng mà bây giờ anh đột nhiên anh muốn ở lại.
Thẩm Mặc ở nhà làm việc ba ngày chỉ cảm thấy cảm hứng như suối tuôn, vừa vẽ bản thiết kế vừa nghĩ tới thân thể uyển chuyển của cô, trong lòng càng rung động kịch liệt.
Ba ngày sau, anh dẫn Chu muội đi chơi vườn thú. Anh định dẫn Chu Dĩ Mạt theo, nhưng mà cô lấy lý do công việc nên từ chối, làm cho Thẩm Mặc có chút tiếc nuối.
Đến vườn thú, Thẩm Mặc dẫn theo Chu muội đi xem sư tử, voi, cọp làm cho cô bé vui vui vẻ vẻ. Thẩm Mặc ở bên cạnh hỏi thăm: “Con gái, mẹ con thích cái gì nhất?”
“Tiền.” Chu muội nhanh nhẹn trả lời.
“Hả?” Thẩm Mặc tưởng mình nghe lầm.
“Mẹ thích nhất là tiền. Mẹ cố gắng làm việc như vậy là để kiếm thật nhiều tiền. Chờ khi có đủ tiền là có thể mua căn nhà lớn, ăn thật nhiều món ăn ngon, mẹ cũng có thể dành nhiều thời gian cho con.”
Nghe xong Thẩm Mặc như phát hiện ra cái gì, nụ cười bên môi ngày càng nở rộ.
Ngày hôm sau, khi Chu Dĩ Mạt tan việc bất ngờ nhìn thấy xe Thẩm Mặc đang đậu trước cửa, anh đang vẫy tay về phía cô chào hỏi, nụ cười trên môi vẫn đẹp đẽ như cũ. Trong thời gian này Chu Dĩ Mạt cũng không còn bài xích anh nữa nên cũng lên tiếng chào hỏi lại.
“Này!” Thẩm Mặc tươi cười không biết từ đâu lôi ra một bó hoa nhét vào trong ngực cô: “Thích không?”
“Hả….” Chu Dĩ Mạt trừng lớn hai mắt, ngượng ngùng nhận lấy nhưng trên mặt mang theo một chút bối rối: “Tại sao lại đem tặng tôi?”
Thẩm Mặc nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái, không khỏi bật cười khì khì một tiếng. Từ lần trước nhìn cô mặc lễ phục gợi cảm, về sau mỗi lần gặp đều nhìn thấy quần áo của cô toàn kiểu dáng bảo thủ.
Lúc này cô mặc một bộ com lê đen mang cảm giác rất đứng đắn, nghiêm túc nhưng dù vậy ánh mắt của anh cũng có thể xuyên thấu cô, nhìn ra được vẻ hấp dẫn của cô.
Thẩm Mặc nở một nụ cười câu hồn với cô: “Lên xe thôi.”
Chu Dĩ Mạt không biết làm sao cũng không suy nghĩ nhiều chỉ cảm thấy anh không có ác ý nên lên xe của anh, thỉnh thoảng ra ngoài hóng gió một chút cũng tốt.
Thẩm Mặc giúp cô thắt dây an toàn rồi mới lái xe lên đường. “Tôi đã đưa Chu muội về nhà rồi.”
“Cám ơn anh, nếu không có anh chắc Chu muội phải đợi lâu nữa rồi.”
“Ừ, tôi muốn cùng em làm một cuộc giao dịch.” Thẩm Mặc không muốn nói nhiều lời khách sáo, anh cười cười: “Mạt Mạt, tôi muốn làm bạn với em.”
“Hả…bây giờ chúng ta không phải là bạn sao?” Chu Dĩ Mạt thấy anh xưng hô quá thân mật nhưng mà vẫn phản ứng rất nhanh.
“Tôi nói đây không phải là quan hệ bạn bè đơn thuần.” Thẩm Mặc dẩu dẩu môi: “Tôi sẽ cho em một khoản tiền, một khoản tiền cả đời ăn không hết.”
Trên mặt Chu Dĩ Mạt lập tức tràn ngập vẻ u ám, cô liếc anh một cái: “Dừng xe.”
“Mạt Mạt, tôi chỉ muốn…”
Thẩm Mặc chưa nói hết lời thì Chu muội đã giằng lấy tay lái làm cho sợ hết hồn nhanh chóng tấp xe vào lề đường, nghe Chu Dĩ Mạt nói: “Thẩm tiên sinh, tôi không có đánh anh bởi vì anh đã đối xử rất tốt với Chu muội, chẳng qua là không nghĩ tới con người anh lại như vậy, cứ coi như tôi bị mù đi.”
“Mạt Mạt….” Thẩm Mặc ra dấu cho cô dừng lại, anh có lời muốn nói.
Chu Dĩ Mạt cảm thấy rất thất vọng, người đàn ông đầu tiên của cô là anh mà anh lại có thể tùy tiện cùng các cô gái khác lên giường, hơn nữa còn muốn dùng tiền cưỡng ép cô. Mặc dù cô nghèo tiền bạc nhưng cô không nghèo lòng tự trọng.
Cô mở cửa xe, nhìn Thẩm Mặc, gằn từng chữ: “ Đừng tưởng dùng đồng tiền dơ bẩn của anh thì có thể khiến phụ nữ quỳ rạp dưới chân anh, trong mắt tôi, anh không là cái quái gì hết, anh chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thối tha.”
Thẩm Mặc nghe cô mắng chửi mà mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi chỉ thấy trong lòng nhộn nhạo. Anh nghe không rõ cô nói cái gì anh chỉ biết anh muốn cô, như con sói đói mà muốn vồ lấy cô, bất kể mọi thứ mà muốn cô. Anh muốn cô tới tỉ mỉ an ủi cái nơi đang căng cứng kia. Hiện nay thứ anh phải làm nhất chính là tạo được ấn tượng tốt với cô, nếu không về sau sẽ rất khó gặp mặt được chân mệnh thiên nữ này.
Anh mở cửa xe đuổi theo, bắt được tay Chu Dĩ Mạt, bày ra bộ dạng thâm tình chân thành nói: “Mạt Mạt, em hãy nghe anh nói.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói.” Chu Dĩ Mạt lười dùng cái giọng điệu bình thường mà nói chuyện với tên đàn ông thối tha này. Cô vốn tưởng rằng anh là người đàng hoàng nhưng bây giờ chỉ nghĩ tới những lời anh nói là