
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134700
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/700 lượt.
Tiết Tử
Lễ Noel năm nay thật sự là quá chật vật đối với Lữ Tương Lăng. Hắn phải một mình chạy về công ty để lấy phần văn kiện quan trọng, vừa mới lái xe rời công ty không bao lâu thì xe lại đột nhiên chết máy, không còn cách nào khác hắn phải dừng xe ngay đường phố dùng điện thoại gọi cho xe của công ty đến đón.
Mở cửa sau xe, lấy điện thoại cầm tay liên hệ với trợ lý, đột nhiên không hiểu sao xuất hiện một một con chó to lớn – lấy gió thu cuốn hết lá vàng ( đại khái là ra sức ) ngang nhiên cắn nuốt bánh ngọt để sau xe của lão mẹ cấp cho hắn.
Hắn chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cảnh đang diễn ra mà hận vì không thể đoạt lại được.
Ăn sạch bánh ngọt, Cún đại gia mới ý thức được phía sau mình có sát khí, chuyển động ánh mắt nhìn lại gặp chính người đang trừng mắt giận dữ nhìn mình, cả không gian không khỏi phát ra ủy khuất, khóe miệng còn lộ vẻ chính xác đang ăn vụng …sữa tươi dụ ( tức là khóe miệng cún còn dính sữa tươi kem của bánh ngọt í mà ^^)
Hiện tại nếu phản hồi tình hình đến Đài Bắc, những việc đã chuẩn bị sẽ thất bại trong gang tấc. Nhưng lần này nàng nếu phóng vấn trực tiếp lấy được tư liệu, lão tổng long tâm đại duyệt, nàng có thể được tăng lương, biết đâu còn được thăng lên phó tổng biên tập của tạp chí, vị trí này nàng những là mơ ước đã thật lâu.
Nhìn mấy đôi tình nhân thân mật hướng đi đến quầy đăng ký , Lôi Mạn Mạn tâm như lửa đốt..
Giờ phút này, cửa đại sảnh xuất hiện một nam nhân độc thân dáng người thon dài , bởi vì sau giữa trưa ánh mặt trời mãnh liệt, trong lúc nhất thời thấy không rõ diện mạo đối phương, nhưng nàng cảm giác được cả người hắn cao thấp đều tản ra một cỗ mị lực không nhỏ ..
Chỉ thấy trong tay hắn xách một vali hành lí tinh xảo, lững thững hướng đến quầy đăng kí đi đến, lập tức một nhân viên phục vụ lễ phép tiến lên hỏi, khẩu âm của hắn vào trong tai Lôi Mạn Mạn , hết sức thân thiết.
Chẳng lẽ hắn cũng đến từ Đài Bắc?
Nhìn kỹ, a! Này nam nhân…… Không phải là người vào ngày lễ Noel đó, bị Harly ăn sạch sẽ bánh ngọt hay sao?
Mặc dù có chút chột dạ, nhưng vì lần này có thể thành công phỏng vấn tin tức độc nhất vô nhị , nàng vẫn là cố lấy dũng khí nghênh hướng hắn.
“Vị tiên sinh này, có thể hay không dừng bước nói chuyện?”
Đang chuẩn bị cùng nhân viên đến quầy đăng kí đột nhiên bị ngăn lại, hắn đánh giá cô gái trước mắt. Nhân viên khách sạn thấy thế liền rời đi.
Lôi Mạn Mạn cười đến thực xấu hổ, còn có một chút chân tay luống cuống. “Cái kia…… Xin hỏi ngươi còn có nhớ ta hay không ?”
Tương Thừa Lăng nhìn không chớp mắt đánh giá nàng,khoảng 24 đến 25 tuổi, bộ dạng trắng nõn phấn nộn, tựa hồ có điểm ngượng ngùng.
Nói nàng là mỹ nữ, vẫn mang theo vài phần ngây ngô; Nếu nói nàng diện mạo bình thường, nhưng cặp mắt,đôi môi trong lúc mỉm cười lại mang một chút đáng yêu, dễ gần.
Hắn trí nhớ luôn luôn không sai, cận là liếc mắt một cái, liền nhận ra ba tháng phía trước từng cùng nàng có gặp mặt một lần.
Chính là…… Nàng làm sao có thể ở Thượng Hải? Còn có, nàng đột nhiên ngăn lại chính mình rốt cuộc muốn làm sao?
Thấy hắn không phản ứng, Lôi Mạn Mạn nóng nảy, sáp lại đưa mặt đến gần “Ta a, ngươi cẩn thận nhìn một cái, có hay không cảm thấy thực nhìn quen mắt?”
Làm ơn, tốt xấu mọi người đều là người Đài Loan, bao nhiêu đó cũng đủ để hắn cấp cho nàng một lời đáp lại chứ.
Ngay tại thời điểm nàng không hề nghĩ đến , hắn rốt cục nói “Ngươi là chủ nhân của con chó hư kia?”
Uy, Harley thực đáng yêu cũng thực nghe lời, hơn nữa tuyệt không phải chó hư.
Rất bất mãn, nhưng vì đại kế trước mắt, nàng vẫn mãnh lực gật đàu “Đúng rồi đúng rồi chính là ta, lần trước Harley ăn vụng bánh ngọt trên xe người, ta vẫn rất muốn nói với người tiếng thực xin lỗi”
Lại tới nữa! Tương Thừa Lăng có vẻ có chút không kiên nhẫn. Hắn gặp qua rất nhiều nữ nhân giống nàng như vậy, đều là ôm cùng cái mục đích tiếp cận hắn, làm hắn khinh thường.
Hắn trầm mặc không nói, làm cho Lôi Mạn Mạn nghĩ đến hắn có khả năng cấp cho mình cơ hội, lập tức hướng hắn cái đại lễ “Ta thay Harley hướng ngươi nói câu thực xin lỗi, cám ơn ngươi đã cho ta một cơ hội giải thích…”
Lười ứng phó nàng, hắn nói: “Nếu người đã đạt được mục đích chính là thay vật cưng của người giải thích với ta thì nhiệm vụ của người đã hoàn thành, bây giờ ta có thể đi được chưa ?” Nói xong hắn liền bước đi.
Nàng lo lắng kéo lấy cổ tay hắn “ Không, ta còn có chuyện muốn nói”.
Hắn nhíu nhẹ lông mày, rút cuộc giấu đầu lòi đuôi rồi.
“Ta…… Ta kỳ thật là muốn thay Harley bồi thường ngươi. Harley lần trước ăn của ngươi món điểm tâm ngọt, ta…… Ta cuối cùng nên bồi thường, cho nên…… Cho nên…… Ta hy vọng lần này ngươi ở tại khách sạn này, mọi chi phí ta đều chịu chi trả”.
Nàng vừa mới nói cái gì? Nàng muốn thay chính mình chi trả “Tiểu thư, ngươi cảm thấy ta giống là cái loại nam nhân được bao dưỡng sao ? Vẫn là có vẻ giống cái ngưu lang?”
Lôi Mạn Mạn vội vàng lắc đầu giải thích, “Ta không phải cái kia ý tứ ! Sự tình là như vậy……”
Nàng làm một chút tự giới thiệu, cũng c