pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 134999

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/999 lượt.

tôi hừ một tiếng, tên này cười được thì cười đi, khi không lại đau bụng.
Long Thất ghé mặt sát tóc tôi: “Tiểu Hợp Hoan, tôi thấy chuyện riêng tư của em rồi, em không giết tôi diệt khẩu đấy chứ.”
Anh ta đúng là toàn nói chuyện người khác không muốn nhắc, đáng tiếc tôi vốn thụ tinh tu hành ngàn năm, rất có khả năng kiềm chế, vì thế tôi cười ngọt ngào, đưa gương lại cho anh ta: “Sau này tôi với anh không có cơ hội gặp mặt, anh có biết thì sao chứ.”
Nụ cười anh ta cứng đờ trên mặt: “Em sẽ rời khỏi Đông Hải sao?”
“Đúng vậy. Tìm được đứa bé cứu tôi rồi, đương nhiên phải đi báo ơn cho nó chứ.”
“Em định tạ ơn nó thế nào?”
Anh ta hỏi khó tôi một câu, tôi chỉ nghĩ tới làm sao tìm được cậu nhóc ấy mà thôi, còn báo đáp thế nào, thì lại không hề nghĩ tới.
Tôi hơi nhíu mày, rầu rĩ nói: “Chưa nghĩ ra.”
Long Thất xoay người sang chỗ khác, tần ngần một hồi, sau đó đem kính thủy tinh để lại chỗ cũ, như thể tiện tay, lấy một vật gì đó rồi tới cạnh tôi, anh kéo tay tôi, nhẹ nhàng thả vào lòng bàn tay một viên ngọc trai thật lớn.
Tôi khó hiểu nhìn anh, anh bảo: “Hợp Hoan, viên ngọc trai này đáng giá ngàn vàng, ở nhân gian xem như là vật hiếm. Em đưa nó cho đứa bé kia cũng như là trả cái ân.”
Tôi vội nói: “Tôi không muốn. Tôi phải dùng cách của mình để báo đáp nó, sao lại có thể nhận món quý giá này của anh chứ.”
“Đây là để tạ ơn em. Em giúp tôi tạo ra lễ vật tặng phụ vương, khiến ông rất cao hứng, khen tôi cả buổi.”
Tôi nhìn viên ngọc trai, hơi xúc động, tôi chỉ là giúp tạo ra một món quà, thế mà anh ta lại cảm tạ tôi một cái đại lễ thế này.
Thật ra làm sao để báo đáp đứa nhỏ kia, trong lòng tôi cũng chẳng có ý tưởng gì, đưa cho nó phần đại lễ này của Long Thất chắc là đủ rồi.
Tôi nhìn Long Thất, chân thành nói tiếng cám ơn. Long Thất cúi đầu lẩm bẩm: “Trả sớm về sớm.” Tôi không nghe rõ, tò mò hỏi lại: “Anh nói gì vậy, tôi không nghe rõ.” Long Thất khoát tay chặn lại, có vẻ bối rối: “Chẳng nói gì cả, độc thoại một mình thôi.” Thật đúng là con người kì lạ.
Tôi đi theo Long Thất quay trở lại cửa cung của Long Vương, Kiến Mộc đang ở đấy lo lắng nhìn quanh. Thấy tôi và Long Thất đang ở cùng nhau, vẻ mặt anh rất ngạc nhiên. Nhưng anh vẫn nho nhã lễ phép mà hành lễ với Long Thất, sau đó dẫn tôi quay về điện Vong Tình.
Li Biệt
Tôi đem những gì thấy được trong kính ra nói cho Kiến Mộc, anh nghe xong cười bảo: “Quả đúng như câu, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.”
“Cũng mất công lắm, em ở phòng hộ tịch ở nha môn hai tháng trời, còn phải làm trẻ trông cửa ở điện Chung Tình suốt một tháng nữa chứ.”
Hiển nhiên là Kiến Mộc chẳng thèm để cái nỗi ‘khổ cực’ của tôi vào mắt, một tia đồng cảm cũng chẳng có, chỉ nhàn nhạt nói: “Hợp Hoan, em vẫn là nên mau quay về đi, em ở đây một tháng, e rằng đã là mười năm ở nhân gian rồi.”
Mười năm! Tôi giật nảy mình nhưng ngược lại cũng thấy vừa đúng dịp, tôi cười hì hì nói: “Không sợ, em có quà lớn cho cậu ta. Nếu chỉ là một thằng nhóc thì còn không phân biệt được thật giả, nhưng đây là ngọc trai lận đấy nha, hì hì.” Nói xong tôi lôi ra viên trân châu, đưa cho Kiến Mộc xem.
Kiến Mộc hơi nhíu mày: “Sao em lại có cái này?”
“Long Thất đưa cho, hôm trước em giúp anh ta một món lễ vật, anh ta lấy cái này để cám ơn.”
Kiến Mộc ngồi trước mặt, nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thở dài, tôi sợ nhất là cái kiểu nói nửa giữ nửa của anh, không nhịn được đành hỏi: “Kiến Mộc, có gì thì anh nói nhanh nhanh đi, còn không em moi từ miệng anh ra bằng được.”
Kiến Mộc vừa thấy những ngón tay tôi giơ ra, lập tức nói một tràng: “Hợp Hoan, anh không yên tâm về em, em phải biết, thà là người khác thiếu mình chứ đừng mang nợ kẻ khác, nếu không, nợ càng nhiều, em sẽ càng mất tự do…”
Anh không nói hết, nhưng tôi biết anh muốn ám chỉ tới Long Thất, nhưng chắc là anh nghĩ nhiều quá thôi. Tôi và Long Thất ấy à, suy nghĩ một lúc, tôi nói: “Em biết, em không nợ anh ta, mà anh ta cũng chẳng thiếu nợ gì em, chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.” Ấy vậy mà lời vừa nói xong tôi lại có chút nghi hoặc: đúng là thế thật sao? 
Kiến Mộc nghe xong, có hơi yên tâm hơn, lại bắt đầu thuyết giáo tôi: “Hợp Hoan, em được như thế này, là tốt mà cũng là không tốt. Em vào nhân gian, ngàn vạn lần không được dính bởi chữ tình. Tu hành như chúng ta sợ nhất chính là tâm ý không kiên định, bỏ dở nửa chừng. Em phải biết tự giác.”
Tôi yên lặng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Về sau anh có dự định gì không?”
“Anh đã ở Đông Hải tròn ba năm, cũng xem như đã trả xong ân tình của Long Vương. Sau đó, nếu em đồng ý, anh sẽ dẫn em cùng đi tu hành.”
Tôi cầu còn không được ấy chứ, tôi thích nhất là có một cái mốc mục tiêu ở trước mặt. Nhưng nghĩ đến việc ở đài ngắm sao cả ngàn năm mới được như bây giờ, còn về chuyện thành tiên, tôi cảm thấy thật mong manh, lo lắng hỏi: “Kiến Mộc, tu thành người mất cả ngàn năm, muốn thành tiên thì còn phải vất vả bao nhiêu nữa chứ. Em mới nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi.”
Kiến Mộc thở dài: “Hợp Hoan, làm người còn không dễ