Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341034

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1034 lượt.

ải tay anh. Tôi còn chưa cảm thấy gì thì anh vội rụt tay như phải bỏng. Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, vị thiếu gia này thật đúng là việc gì cũng tự làm thành quen, chẳng lẽ tôi là tên giúp việc mua về để nhìn sao, về sau những việc nhỏ này cứ để tiểu nhân, xin người cứ đặt mắt trên mấy quyển sách kia là được rồi.
Cắm chân đèn xong, tôi mỉm cười, nói với Tử Thần: “Thiếu gia, tôi hầu ở ngay bên cạnh, ngài có gì phân phó chỉ cần gọi tôi là được.”
Tử Thần gật đầu, thấp giọng nói: “Hợp Hoan, cậu đi ngu sớm chút đi, hôm nay là ngày đầu tiên tới đây, hẳn là mệt chết rồi, tôi cũng không có việc gì cần đâu.”
Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, Tử Thần quả nhiên là một người rất thiện lương, đối với hạ nhân mà cũng quan tâm đến vậy.






TRỮ HÒA TỰ
Đang say trong mộng đẹp đẹp là thế, bỗng có tiếng quát chói tai: “Hợp Hoan!” Tôi giật mình bật dậy trên giường, vươn vai, dụi dụi, cố trừng to mắt lên, như thể không làm gì cũng đã tự tỉnh táo! Chỉ thấy Tống mụ đang đứng sừng sững đầu giường như tòa tháp! Tôi vội vàng đứng lên, cười hì hì hỏi: “Quý bà có gì phân phó thế ạ?” Tống mụ chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn xem đây là mấy giờ rồi, vậy mà vẫn còn ngủ, mua cậu tới đây làm thiếu gia hả?”
Tôi sợ hãi nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ, trong lòng hết sức lo lắng, cung kính lễ độ nhận lỗi.
Giọng điệu Tống mụ cực kì không thân thiện nói: “Nếu mà có lần sau thì cẩn thận da cậu nghe chưa! Mau xuống bếp ăn cơm đi, chút nữa phu nhân muốn đi hành hương, cậu cũng đi theo cho biết đường, sau này có chuyện gì cũng có thêm người!” Tôi vội vàng gật đầu hô phải, đi theo xuống phòng bếp, dọc đường Tống mụ cũng không nói gì nữa. Tôi cẩn thận nghĩ lại, dậy trễ thì thôi đi, nhưng mà hình như hai chữ ‘quý bà’ kia có chút không thích hợp. Hừm, lần sau gọi bà ấy là ‘bà chị’ chắc được hơn?
Tôi nhìn cái mặt đen của Tống mụ mà ăn cơm xong, sau đó liền theo đoàn người hướng tới chùa Trữ Hòa. Trong trà trang có hai người đàn ông khuân kiệu, tôi cùng Tống mụ, Tử Thần đi bộ. Tử Thần tuy là con trai độc nhất của Hướng mẫu nhưng lại không nuông chiều, ra ngoài chưa từng thấy anh ngồi kiệu bao giờ, đều là cuốc bộ vậy thôi. Tử Thần đi đứng nhanh nhẹn thoải mái, tư thế sáng sủa, bước theo bên cạnh kiệu của Hướng mẫu, chuyện trò cùng mẹ, vài ba mẩu chuyện thời tiết thông thường, Hướng mẫu tuy là phụ nữ, nhưng giọng điệu lại cứng nhắc, lãnh đạm kiệm lời.
Tôi nuốt nước miếng, không biết vị sư thái đổi trắng thay đen này có từng đọc sách, có từng biết một vị thi tiên Lý Bạch không? (Lý Bạch, nhà thơ nổi danh thời Đường, có tên tự là Thái Bạch). Tôi quay đầu nhìn Tử Thần, trông anh cũng có vẻ sửng sốt và khó chịu. Sư thái tiếp tục cười nói: “Nuôi Thái Bạch cũng là bắt đắc dĩ, do có kẻ ban đêm tới đây làm những chuyện bất hảo.” Tôi ngừng chuyên kêu oan thay Lý Bạch, căm phẫn nói: “Đồ háo sắc, ngay cả thánh địa nhà Phật mà cũng dám tới quấy rối sao?”
Lão sư thái cười lớn: “Lão nói là chỉ việc ăn trộm đồ ăn thôi.”
Mặt tôi ửng hồng, cái sự căm phẫn này không đúng chỗ rồi.
Tử Thần thấy tôi không chịu cởi giày, chẳng nhiều lời, ngồi xổm xuống tuột bay giày tất của tôi, động tác nhanh nhẹn dứt khoát làm tôi đến thất kinh. Vị ni cô trẻ hơn mang theo một vốc đen sì sì gì đó bước tới, đắp lên chân tôi! Nháy mắt đúng là đen trắng rõ ràng.
Với bản lĩnh của mình thì chân tôi chỉ cần niệm quyết là xong, nào có như ba người họ gióng trống khua chiêng chữa thương cho tôi thế này, từ chối thì cho là khách sáo, tôi, một miệng không nói lại ba người, đành mặc bọn họ.
Khó khăn lắm mới mặc vớ mang giày xong, chợt nghe Tống mụ gọi lớn: “Thiếu gia!” Tổi ngẩng đầu nhìn lên, đám người Hướng mẫu đã ra, Tử Thần vội đứng dậy bước tới, tôi đang định đứng lên, Tử Thần đè lại, bảo: “Gượm chút đã.”
Tử Thần đến bên Hướng mẫu, không biết đã nói gì, sau đó Hướng mẫu xuống núi trước. Tử Thần quay lại với tôi, bảo: “Hợp Hoan, cậu cứ nghỉ ngơi chút đi, qua mấy canh giờ nữa rồi đi.”
Tôi cực kì hối hận, đáng lẽ ra ban nãy không nên hét to vậy, nói bị trật chân, nếu không thì thần không biết quỷ chẳng hay niệm cái quyết là xong, nào có phiền toái thế này.
DƯỠNG THƯƠNG
Tôi ngồi chờ chán chường trong vườn rau suốt hai canh giờ, còn Tử Thần lại bận đi tưới nước.
Thái Bạch thường ló đầu từ thành giếng ra dòm chừng tôi vài lần, trông chẳng có tí tốt lành nào. Không thể chịu nổi, tôi đành đứng dậy nói: “Thiếu gia, tôi có thể đi được rồi.” Tử Thần thấy tôi có thể đi được mấy bước, mới đồng ý rời đi, cáo từ hai vị sư thái.
Lúc xuống núi, Tử Thần bỗng nhiên lại muốn cõng tôi! Tôi trừng mắt nhìn anh, chẳng lẽ đang mộng du à? Tử Thần tiếp tục nói một câu tỉnh bơ: “Chân cậu tuy không có trở ngại gì, nhưng vẫn là không nên dùng lực. Nếu cậu không đồng ý để tôi cõng thì, được rồi, cứ lưu lại ở sương phòng các sư phụ trong chùa một đêm đi, mai hẵng về.” Nói xong, còn dừng lại một chút chờ tôi đáp lời.
Tôi nghe xong, thử tưởng tượng, đang giả trang thế này, anh nói là phòng các sư phụ chắc