Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 134944

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/944 lượt.

giành lại quả lang mai trong miệng nó, không tệ, may sao tôi đã niệm quyết che lại, nếu không bị chim nuốt vào bụng rồi, chẳng lẽ phải mổ bụng nó để lấy lại sao? Không thể, không thể được, chỉ cần phạm sát giới thì phải làm lại từ đầu. Trừ khi phải đành chấp nhận xui xẻo thì không được làm gì. Tôi càng nghĩ càng thêm sợ, trán đầu mồ hôi, nâng tay, quyết định thả chim sẻ đi.
Hoàn toàn không ngờ, con chim sẻ nho nhỏ đang đứng trong tay tôi lại nói tiếng người: “Chị hãy cho ta trái này, ngày sau nhất định ta sẽ báo đáp ân tình.” Tôi giật nảy mình, kinh ngạc hỏi: “Sao mi lại biết nói?”
Chim sẻ lại nói: “Ta đã tu luyện ở núi Vũ Đương này suốt ba trăm năm, sắp đến kiếp nạn, nếu ăn trái qua được kiếp này sẽ thành người. Cho nên xin chị hãy cho ta trái này, sau này nhất định ta sẽ hậu tạ!” Thì ra đó là nguyên nhân con chim sẻ này cướp quả của tôi. Tôi không giận vì nó đã cướp quả của mình, nói: “Vì một người ta đã chờ ở đây suốt ba ngày mới có, chắc mi đã biết.” Chim sẻ gật đầu: “Mỗi ngày ta đều canh giữ trên cây, đương nhiên là biết, cho nên mới đi theo chị.” Tôi nói thêm: “Nếu mi muốn, thì nghĩ cách đi xin lão thổ địa, trái này của ta, giành cho tướng công ta ăn. Quả thật không thể cho mi được.”
Dường như đợt rất lâu mới có tiếng kẽo kẹt vang lên, lão Phùng mở cửa, lão nhìn thấy tôi tựa hồ rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao giờ cô nương mới tới.” Tôi hơi ngại ngùng, chẳng lẽ Tử Thần đã gấp rút chuẩn bị lắm sao? Tôi hận bây giờ không thể lập tức bay đi gặp anh. Chỉ xa nhau chín ngày, lại dài như một đời. Lão Phùng nói thêm: “Cô nương, trước tiên đi gặp lão phu nhân đã.” Quả thật, bây giờ Hướng mẫu ở trong phủ, đương nhiên phải đi chào bà trước tiên. Tôi và Lưu quản gia theo lão Phùng đến phòng Hướng mẫu.
Hướng mẫu nằm nghiêng trên giường, thấy tôi đi tới, lập tức ngồi dậy, bấy giờ tôi mới nhận ra, mắt bà hơi sưng. Tôi hơi bất an, chẳng lẽ Tử Thần vì chuyện cưới xin với tôi mà tranh chấp với Hướng mẫu? Tuy tôi không thích Hướng mẫu lắm, nhưng không muốn mẹ con anh bất hòa. Tôi hơi áy náy, cúi đầu hành lễ với bà. Hướng mẫu khoát tay áo, để hai người quản gia rời đi, chỉ còn mỗi tôi. Dù trong lòng nóng như lửa đốt muốn đi gặp Tử Thần nhưng tôi chỉ có thể yên lặng hầu ở đây chờ xem Hướng mẫu có gì phân phó.
Bà chỉ vào bên cạnh, muốn tôi đến ngồi. Tôi không dám tin, hơi do dự rồi cũng ngồi xuống. Hướng mẫu cẩn thận ngắm tôi, từ trán đến cằm, ánh mắt như cây kim, tỉ mỉ đâm vào khiến cả người không được tự nhiên. Hồi lâu sau, cuối cùng bà cũng mở miệng: “Bộ dạng xinh đẹp như vậy, quả thật vừa thấy đã thương. Con làm con gái ta được không? Sau này ta sẽ tìm nhà chồng thật tốt cho con.” Nếu ngồi ở hơi xa một chút, chắc chắn tôi cho rằng mình đã nghe lầm. Tiếc thay, bà đang ngồi bên cạnh tôi, không thể nghe nhầm được. Tôi nhìn ánh mắt của bà, dù lời nói có ý khen ngợi, nhưng trong mắt mang vẻ lo lắng ưu sầu. Để tôi làm con dâu của bà thì đau khổ như vậy sao, trong lòng thật khó chịu, nhưng tôi không muốn phản bác, chỉ cười nhạt, sau đó nói: “Nếu phu nhân thấy con không xứng với Tử Thần thì hãy nói thẳng đi, con không muốn là em gái của chàng.” Bà thở dài, nói: “Ta vốn muốn để con làm thiếp, nhưng bây giờ, ngay cả làm thiếp cũng không được.” Lời này như mây mù lượn lờ, tôi nghe mà hãi hùng rồi lại cảm thấy khó hiểu.
Bà nhìn tôi, ánh mắt như có vẻ thương hại, giải thích rõ: “Hoàng thượng muốn gả Thụy Dương công chúa cho Tử Thần, phủ công chúa xây xong thì làm đại lễ.” Tôi nhìn Hướng mẫu, giọng nói vang vên tai, rõ ràng minh bạch, thế mà cảm thấy bà ở cách tôi thật xa, tôi không nghe rõ, hít sâu một hơi, đè nén sự hoảng loạn của mình, hỏi: “Bà nói gì?” Lời ra khỏi miệng, tôi cảm thấy mình đang run. Hướng mẫu lặp lại rõ ràng lần nữa: “Hoàng thượng muốn gả Thụy Dương công chúa cho Tử Thần.” Nhất thời tôi cảm thấy xung quanh vắng vẻ như đã chết, hoảng hốt. Hướng mẫu đè tôi trên giường, gằn từng chữ: “Nếu cô thật sự yêu Tử Thần, thì hãy đi khuyên nó, hôn sự này không thể từ chối, trừ phi,” Hướng mẫu ngừng, nhìn chòng chọc vào mắt tôi, tôi thẫn thờ, ngơ ngác nhìn bà: “Trừ phi nó muốn chết.” Tôi không muốn nghe, chỉ muốn mau mau rời đi, hình như ở đây có một cái màng khổng lồ từ từ hút cạn sức lực, thần trí mơ hồ. Tôi muốn đứng lên, nhưng hơi lung lay, Hướng mẫu đè chắc tôi xuống, nói lợi hại cuộc hôn nhân này mang đến thật rõ ràng. Tôi không muốn nghe gì hết, nhưng lời rõ ràng, rành mạch, từ từ khắc từng chữ vào trái tim tôi, đậm nét dày đặc, nhìn mà đau đớn.
Tôi quay đầu nhìn bà, tầm mắt mông lung. Cuối cùng bà cũng nói xong, thả tôi ra. Tôi rung rẩy, muốn lau nước mắt để có thể nhìn rõ ràng, nhưng càng lau càng nhiều. Vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, cảnh sắc rực rỡ của ngày hè, màu đỏ tươi thắm như máu như kim châm đâm vào hai mắt. Tôi muốn gặp Tử Thần, trong lòng tôi còn chút ảo tưởng, lời Hướng mẫu không phải là thật.
Tôi đứng sau vườn hoa, mặt trời ban trưa chiếu xuống người, nhưng toàn thân lại cảm thấy thật lạnh lẽo. Tử Thần đang lẳng lặng ngồi hành lang dưới cây tử đằng. Hoa tử đằng đã sớm tàn từ lâu, cánh