80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 134976

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/976 lượt.

đi bao nhiêu bông tuyết, sau đó ghé vào tai tôi thầm thì: “Tôi có nghe em đến trách tại sao tôi không sớm tưới nước chung tình một chút, không biết tôi đã vui xiết bao, chịu chút khổ sở này, tôi không hề hối hận.” Tôi vừa sợ vừa thẹn đẩy anh ra: “Chàng nói gì, không phải San San đã bảo, chàng không nghe gì cả sao?”
Tôi hừ một tiếng.
“Anh ta và tôi không như em nghĩ đâu.”
“Thật à?”
“Chuyện này, không nên nói thì hơn.”
“Không nói hay là mắc cỡ không dám nói, đúng là mờ ám.”
“Không phải, oan quá!”
“Chàng nói ngay, không phải chàng từng nói, chàng là em, em là chàng, chuyện gì của chàng cũng phải nói cho em chứ.”
“Chuyện này chuyện này ấy à, vị tinh quân ấy, chịu ý trời xuống trần để kéo dài ba trăm năm long mạch triều đình, trong mệnh cách anh ta làm thần tử, trợ giúp minh quân. Có điều, anh ta lại hết lòng yêu một cô gái, nhưng cô gái kia không chỉ khiến anh ta thành dân thường, lại còn đổi minh quân thành người khác. Thượng đế phẫn nộ, muốn cô gái kia vĩnh viễn không được siêu thoát. Anh ta ôm vào người, muốn xuống trần chịu luân hồi bảy kiếp để bù lại cho tội lỗi cho cô gái kia. Còn tôi, trong lúc vô tình giúp cô gái ấy được gả vào nhà tốt, sống những ngày tốt đẹp, anh ta nhất định phải cảm ơn tôi thế thôi. Tuyệt đối không hề có ý gì khác.”
Tôi chăm chú lắng nghe, hình như không có gì đáng ngờ. Xem ra anh ta cũng thích con gái, không có ý gì khác với Long Thất nữa. Tôi yên tâm hơn, nói với Long Thất: “Chàng đã tưới nước chung tình vào em, chàng cũng phải uống một bát nữa, nếu không thì sao công bằng được.”
“Ha ha, nước chung tình tôi không uống cũng một lòng một dạ với em mà.”
Tôi vẫn không cam lòng, anh lại ghé vào tai tôi nói: “Tôi có hai chuyện muốn nói cho em , một tốt một xấu, em muốn nghe gì trước?”
Tôi dừng bước, nhìn anh: “Tùy chàng.”
“Tin tốt chính là, nước chung tình, nhất định phải uống mới có tác dụng, rắc lên người, chỉ là dọa em thôi, có điều may mà em bị dọa, dọa đến lộ chân tâm, haha.” Tôi vừa nghe, hô lớn bị lừa, có điều như anh đã nói, dù không có nước chung tình, tôi cũng một lòng với anh, chuyện này coi như xong, tôi độ lượng một chút cũng được.
“Tin xấu là, sinh nhật phụ vương tôi sắp tới rồi.”
Tôi nghe thế cũng rất sốt ruột, Long Thất đã phạm sai được chúng tôi tự động phá chú thả từ Hàn đầm ra, nhất định phải chuẩn bị một món quà thật tốt, để ngài ấy được vui.
“Em có ý kiến gì không?” Long Thất hỏi.
“Em, mấy ngày trước nào có tâm tình đâu mà nghĩ chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách thôi.” Tôi cau mày đau khổ nói.
“Tôi có ý kiến hay này.” Hiếm khi Long Thất lại không đau đầu vì chuyện tặng quà.
“Cách gì?”
“Cách này là nhờ trước đây em nghĩ ra cho tôi đấy. Nếu chúng ta tặng cho ông một thằng cháu trai, em xem có phải giận gì cũng hết đúng không.” “Cháu?” Tôi hỏi ngược lại, sau đó lập tức hiểu ra, mặt nóng hôi hổi.
“Tuy không thể một lần tặng ông ấy mười đứa, nhưng mà năng nhặt chặt bị, sớm muộn gì cũng đủ số.” Anh cười ha hả, khoái chí nhìn tôi, sau đó gào lên thảm thiết.
Không biết tay anh có bị bầm tím không nữa.






Tôi đứng trong rừng trúc xanh biếc, nhìn bóng hình hai người xa xa, muốn cười, nhưng trong lòng như ai quất.
Tôi đứng ngắm mặt trời lặn và mây trôi suốt bảy ngàn năm, chưa từng xuống trần. Ngày nọ, nghe một đoạn đối thoại của Ngọc đế và Thái thượng lão quân ở điện Lăng Tiêu. Nói rằng cây lang mai dưới trần gian cảm ứng linh khí trời đất, sắp kết được ba quả. Xem ra ý trời có định kéo dài long mạch dưới trần thêm ba trăm nữa.
Thái thượng lão quân bấm đốt tay tính toán, lắc đầu thở dài: “Vận số đã hết, làm sao để kéo dài thêm ba trăm năm, việc khó đây.”
Ngọc đế vuốt râu, ngẫm nghĩ, nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh, mỉm cười: “Tinh quân chưa từng xuống phàm giới, không bằng đi một chuyến, trải nghiệm sinh lão bệnh tử và thất tình lục dục ở nhân gian, lại tích thêm công đức, sau này cũng tốt cho việc thăng cấp.”
Tôi nghe hiểu ý của ông ta, đại khái muốn tôi xuống trần giúp thay đổi tình hình, tôi thế nào cũng được nên gật đầu đồng ý. Ở thiên giới, tôi vốn cũng là một tiên nhân rảnh rỗi.
Cuối cùng, tôi lấy danh tu đạo để đổi lấy tự do, nhưng không còn nàng bầu bạn.
Mấy mươi năm cuối đời, tôi thường thấy một bóng người trong mộng, quen thuộc như bàn tay mình, nhưng tỉnh lại thì hoàn toàn không có tung tích, sự mê đắm này, cuối cùng khi chôn vùi thể xác, nhờ Ngọc đế mới hiểu rõ.
Trong mây mù thiên đình tôi mặc một đời mê hoặc, đi ngược với mệnh cách, không có đóng góp gì, lại lãng phí năm mươi năm nhân thế. Kì lạ là, lại không hề hối hận.
Tôi nguyện ý luân hồi bảy thế, để bù cho lỗi lầm vô ý của nàng.
Ở trần gian năm trăm năm, khi trở lại thiên đình, rất muốn biết nàng thế nào, nàng có thể qua được thiên kiếp không, tôi lo lắng ưu sầu. Vốn biết rõ tình này không nên, đã là Nhiễm Diệp tinh quân của thiên giới, không được có lòng phàm, quan tâm thôi cũng là tội lỗi. Tôi đóng cửa không ra ngoài, để khóa chân, c