Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tim Đập Thình Thịch

Tim Đập Thình Thịch

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 134221

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/221 lượt.

chăm chú lắng nghe mẹ cậu nói, ngoan ngoãn trả lời. Chờ bọn họ lên xe, cô bé mới bước vào thang máy.
Từ đầu đến cuối, cô bé không nói với cậu một câu nào.
Có chút tức giận, lâu rồi cậu không ra ngoài đi ăn cùng bố mẹ, ngày hôm nay ra ngoài là vì cô bé. Cậu muốn hỏi gần đây thành tích của cô bé đi xuống, có phải vì yêu sớm hay không? Mới là cô học sinh bé tí mà cũng dám học đòi người lớn yêu sớm. Cái thằng oắt kia mặt đầy mụn, có cái gì tốt đâu!
Như vậy cô bé định làm gì? Thực sự giống như trong “ Hồng Lâu Mộng” nói, cô nương lớn, tâm tư thay đổi, sẽ không làm theo lời người lớn.
Mang một bụng tức về nhà, cậu không luyện đàn, cũng không đi tắm, cứ thế nằm lên giường, không cách nào xua tan đi tâm trạng buồn bực.
Bố mẹ cô chỉ biết vui vẻ, hoàn toàn quên đi trách nhiệm của mình với cô bé, trước đây lúc nào cũng xem cô như công chúa nhỏ sao bây giờ có em bé lại đứng núi này trông núi nọ như thế?
Không được! Cậu bỗng nhảy dựng lên, cầm điện thoại di động, mặc kệ bọn họ thế nào, cậu không quản, nhỡ đâu cô bé học mấy cái xấu thì làm thế nào?
“Hạ Thần, có việc gì à?” Cô bé tiếp điện thoại rất nhanh.
“Anh… Ngày mai muốn đi mua mấy quyển sách, sau đó đi xem triển lãm, nếu như em không có nhiều bài tập thì đi cùng nhé?”
Cô giống như là lo lắng, chưa trả lời được vẫn là cậu nóng nảy, “Bài tập còn chưa làm xong thì đi ra ngoài làm, có gì thì hỏi anh.”
“Buổi sáng, anh sẽ đón em, đừng lo chuyện đi xe gì .”
“Được!” Cuối cùng thì cô nhóc cũng mở miệng.
Phù, cậu thở phào nhẹ nhõm, thế mới biết lúc nãy cậu hồi hộp thế nào.






Hai người ngồi một góc trong quán cà phê ven hồ, mỗi người một tách trà sữa, cô nhóc uống loại có đường còn cậu uống không đường. Trên bàn bày đầy đề thi và giấy nháp, cô nhóc làm bài thi , cậu giám thị. Đề thi này là cậu chọn ra từ tuyển tập bộ đề thi, từ đơn giản đến phức tạp, từ dễ đến khó, số lượng đề không nhỏ, thời gian lại có hạn. Đầu tiên là tiếng Anh, sau đấy là số học.
Thời gian nghỉ giải lao vừa là lúc ăn trưa. Thông Thông ăn hải sản còn cậu ăn thịt bò.
Những bài tập này, đối với cô bé mà nói là quá dễ thế nhưng muốn đúng hết thì phải cẩn thận và mất nhiều thời gian. Chủ nhật nha, thời gian nghỉ thoải mái như thế, được nghỉ so với phải làm bài tập vui vẻ biết bao nhiêu!
Cái miệng nhỏ nhắn u oán dẩu lên, đưa tay với lấy cốc trà sữa, uống ừng ực mấy ngụm, nhưng mà sao lại nhạt thế này?
Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đang nhìn mình rồi lại nhìn sang chiếc cốc trên tay mình.
Cô bé không biết làm sao nữa, “Thực sự em … Không hiểu lắm.”
“Anh không bảo em ngốc, là gần đây thành tích của em quá kém, em vừa mới vào trường đã học theo người khác yêu sớm!” Vô tình mà nói nặng lời, giống như không thể giống như một người cha chỉ hận không rèn sắt thành thép.
Cô bé nghe vậy liền ngồi thẳng lên.
“Anh nói sai rồi hả? Hôm khai mạc đại hội thể dục thể thao, có phải em nhận được thư tình?” Đôi mắt của cậu nheo lại.
Lá thư đó còn chưa mở ra, cũng không biết để ở đâu rồi, hình như để ở trên xe, lúc đó cô bé nhìn cậu và Hồ Điệp cười nói vui vẻ, chỉ lo lắng kìm nén cảm xúc, xung quanh có chuyện gì cô bé đều không nghe không thấy, lúc xuống xe chỉ biết uể oải rồi đứng khóc một mình.
“Em… Em yêu lúc nào cơ?” Cô bé hờn dỗi, “Vậy anh thì là người lớn chắc?”
“Không phải, học sinh thì phải chăm chỉ học tập, không được nghĩ đến những chuyện khác.”
“Chỉ cho quan châu thắp lửa, không cho dân chúng đốt đèn !” Cô bé buông bút xuống, thể hiện thái độ.
Cậu nhíu mày, “Chỉ có anh mới được như vậy thôi.”
“Hồ Điệp thì thế nào ? Chị ấy và anh có quan hệ gì?” Vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, lại thêm mấy vết thương chồng chéo lên nhau, cô bé đờ đẫn cất sách vở vào túi xách, trong lòng nghĩ không thể ngốc nghếch như thế được, phải tìm chỗ nào cậu không biết rồi ngồi khóc một mình.
“Không được đi, phải làm xong đề đã.” Cậu lấy lại túi xách, vẻ mặt nghiêm khắc không cho cô bé bất cứ cơ hội từ chối nào.
Cô bĩu môi, nhận mệnh lệnh cầm lấy bút. Nhìn mãi, nhìn mãi, trước mắt chỉ thấy nhòe đi, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống trang sách.
“Nếu như em… Không muốn làm, vậy thì thôi.” Cậu không nghĩ rằng cô bé lại khóc, trong lòng liền hoảng loạn.
Cô bé không hé răng, cắn môi, cũng không để ý đến cái gì, chỉ viết từng chữ từng chữ, nét chữ thanh tú rõ ràng.
Một tiếng đồng hồ liền, cô bé không hề ngẩng đầu.
Sau khi làm xong một đề, cô bé đưa bài thi cho cậu, quệt mạnh nước mắt hai bên má.
Cô bé không nên thích Hạ Thần, cậu đối với cô chỉ như là anh trai, thầy giáo. Thời gian dài như vậy, đều là tự mình đa tình.
Cậu đã thừa nhận quan hệ với Hồ Điệp, cô bé còn chờ mong cái gì nữa?
Đáp án ở đằng sau sách cũng có nhưng cậu lại chăm chú sửa lại từng chỗ sai. Cô làm sai mấy chỗ không khó, chắc là tâm trạng không tốt nên không tập trung làm.
Ra khỏi quán cà phê, thời gian vẫn còn sớm, cậu muốn đưa cô bé đi xem triển lãm, còn muốn đưa cô đi ăn kem, lần này, cậu sẽ để ý kỹ đến khô


Pair of Vintage Old School Fru