
Tác giả: Tiểu Mạc
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 134897
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/897 lượt.
động ngu xuẩn thiếu suy nghĩ nhưng nhìn thấy nàng trưởng thành Chí Chung cũng mừng cho nàng.
Nàng cười nhìn lấy Chí Chung “cậu đã đẹp trai hơn hồi xưa nhiều, còn nữa”. Nàng ghé sát tai Chí Chung, giọng trêu đùa “cậu bớt ẽo lã hơn hồi xưa”.
Khóe mắt của Chí Chung khẽ giật giật, khuôn mặt do tức giận mà đỏ ửng “này, cậu có ý gì hả, tôi có ý tốt, mà cậu lại trêu ghẹo tôi”
Nàng ôm bụng cười. Còn Chí Chung thì cù lét nàng giống hồi xưa, hai người lăn qua lăn lại dưới sàn nhà được lót gạch màu trắng. Từ xa xa truyền đến một giọng nói trâm trọc “hey, các cậu làm loạn trong bệnh viện coi chừng bị ghi vào sổ đen trong bệnh viện nha”
Chí Chung đỡ nàng đứng dậy, ánh mắt giận dỗi bắn về phía Đồng Đồng, giọng tức giận “này, cậu biết tôi là ai không, ai dám đuổi tôi”
Bây giờ tập đoàn Mạc thị, tuy chẳng lớn mạnh bằng tập đoàn Dương thị nhưng cũng đã đứng vững vào thị trường.
Thấy Chí Chung giọng tự tin như thế Đồng Đồng cùng Chí Chung lại mở cuộc tranh cãi. Nàng cảm giác như quay về 4 năm trước, lúc nào Chí Chung cũng rất bốc đồng, nhưng tính tình lại rất tốt hiện nay anh là phó giám đốc tập đoàn Mạc thị, còn Đồng Đồng thì tính tình hài hước ngây ngô, nhưng khi gặp Chí Chung thì như nước với lửa, Đồng Đồng vẫn ngoan ngoãn làm một thiên kim tiểu thơ của Mạc thị.
Nhắc tới nàng nhớ đến Lăng Linh , nàng vội hỏi “này các cậu có biết Linh Lăng đâu không”
Sắc mặt của hai người bỗng trầm lại, Chí Chung khẽ thở dài, lấy ra một điếu thuốc khẽ hút. Đồng Đồng thì tránh mặt nàng. Nàng bỗng dưng cảm thấy không ổn, vội hỏi cho ra lẽ “đã xảy ra chuyện gì với Linh Lăng”
Chí Chung nhìn lấy Đồng Đồng, Đồng Đồng khịt mũi một cái, giọng trầm lắng “Linh Lăng cô ấy vẫn ổn, sống vẫn tốt”
Nàng nghe thấy thì ngồi xấp xuống ghế “chết tiệt, tôi đi 4 năm, các cậu xem tôi là người ngoài rồi”. Thấy nàng bực mình, Chí Chung dập tắt thuốc, ngồi xích lại gần nàng, giọng nhỏ nhẹ “cậu ấy vì Dương Phàm mà làm tình nhân của một ông lão xấp xỉ gần tuổi của cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy giờ vẫn ổn, có điều là đang sống cùng lão kia”
Nàng cảm thấy rất buồn nôn, không ngờ Linh Lăng còn khờ dại hơn nàng, nàng không ngờ Linh Lăng lại thay đổi như thế.
Phút chốc nơi này im lặng như tờ, nàng không khóc, nàng không được khóc phải kiên cường. Thấy khóe mắt nàng đỏ hoe, Đồng Đồng ngồi xuống cầm lấy tay nàng, khẽ dỗ dàng “cậu về là được rồi, từ nay cậu cứ sống bình yên, đừng lo cho chuyện người khác nữa, con đường đó là Linh Lăng tự chọn lấy”
“đừng tự trách mình, bản thân cậu chẳng có lỗi, cậu cùng Linh Lăng chẳng có lỗi”. Chí Chung cũng khẽ an ủi nàng. Nàng cùng họ tuy nhận biết nhau trong cấp 3, nàng cùng họ thân tựa tỷ muội, nàng cùng họ sống chết có nhau, 4 năm thật sự đã thay đổi, tất cả mọi chuyện cũng đi vào quĩ đạo của nó, đó là sự thật chẳng có thể thay đổi. Sau một tuần mẹ nàng đã khá hơn và được xuất viện đi về nhà. Nàng cùng em trai nàng đã cùng hợp tác nấu ra một bữa ăn cực thịnh soạn chờ sẵn hai vị đại nhân cùng về ăn.
Mẹ nàng phi thường ngạc nhiên khi thấy trên bàn toàn sơn hào hải vị, cả bố nàng cũng kinh hãi. Em nàng khen nàng tới tấp “mẹ, bố, chị hai rất giỏi a, cái gì cũng biết, còn nấu ăn rất ngon”. Nói xong em nàng khẽ bốc miếng bào ngư khẽ nhấp nháp, nàng lắc đầu, đẩy ghế ra, khẽ gọi mẹ nàng ngồi vào ghế, giọng vui cười “đây là do sự học tập trong một nhà hàng pháp a, thử tài nấu ăn của con gái cưng của mẹ nha”
Mẹ nàng khẽ mỉm cười, bố nàng khẽ gắp lấy một miếng ăn vào “oa, chắc bố phải đầu tư một nhà hàng cho con gái bố quá, rất ngon”
“bố thật khéo nịnh nha, bố không muốn phá sản thì xin mời bố a”. Nàng cười hì hì, múc lấy cháo cho mẹ nàng, mẹ nàng bĩu môi “không mẹ muốn ăn món khác”. Nàng khẽ nhíu lông mày lên, giọng uy nghiêm “không được, cái này là cho mẹ ngắm cho có lệ thôi, ăn cháo của mẹ đi”
Bố nàng tặc lưỡi, lẩm bẩm “con gái cưng thật xấu xa nha”. Nàng liếc nhìn bố nàng, khẽ nhích chân ghế qua, vòng tay qua cổ bố nàng, giọng hì hì “vâng, con là xấu xa, nhưng con cũng muốn tốt cho mẹ a”
Mẹ nàng mặt bí xị cầm lấy cháo ăn, nhưng rồi lại ăn rất nhiều. Bố nàng ngạc nhiên “chẳng lẽ trong cháo cũng là công thức đặc biệt”. Nàng búng lấy tay kêu ‘tách’, giọng nói tự tin “bingo”. Nàng cười hạnh phúc nhìn lấy gia đình, một gia đình ấm áp, từ này chẳng xa cách, nhưng nàng lại chột dạ.
Một chiếc xe audi màu đỏ kiểu đời mới đang thịnh hàng nhất đỗ ngay ngoài cửa một tiệm cà phê. Một chàng trai đang uống lấy tách cà phê, liếc nhìn qua cửa kính nhìn sang bên tiệm , bỗng chàng huýt sáo.
Một cô gái thân hình quá chuẩn diện váy bó sát người, lộ ra đôi chân thon dài hoàn mỹ, số do ba vòng cực hoàn ảo, mái tóc dài đen đáy, mỏng, sáng bóng mượt mà thẳng tắp xuống chiếc eo thon nhỏ, khiến người đàn ông nào đi ngang cũng khẽ liếc nhìn cô. Nhưng rất tiếc cô đang đội nón vành rộng che mất nửa mặt, lại còn đeo kính râm, đang gấp rút tìm kiếm thứ gì.
“thưa cô, chúng ta có thể cùng uống tách cà phê chứ”. Anh đã sớm bước qua, và mời mộc nàng. Nàng khẽ liếc nhìn anh, nhanh chóng tháo kính râm xuống, khiến anh mừng rỡ