
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134358
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/358 lượt.
cao su cổ tròn màu đen của ông già Noel.
Ra khỏi giáo đường, cô liền rẽ sang phải.
Cô thừa biết hôm nay ai đã nhét phong thư qua kẽ cửa phòng cô.
Lâm Khắc nghĩ mình là ai cơ chứ? Cô có bảo anh ta làm vậy không? Tại sao lại xen vào chuyện người khác như thế? Lẽ nào anh ta nghĩ rằng cô ngu si ngốc nghếch, sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra bí mật của Mã Lâm? Hẳn là anh ta muốn giễu cô có mắt không tròng đây mà.
Anh ta dám coi thường người mà cô yêu thương.
Trái tim cô rừng rực lửa hận, chỉ muốn xông đến cho anh ta một trận ra trò.
Khi đi qua góc rẽ, cô bỗng dừng bước rồi đùng đùng quay ngược trở lại.
Quả nhiên Lâm Khắc không ngờ cô sẽ quay lại, suýt chút nữa anh ta đã không kịp tránh. Đúng lúc này, anh ta đột nhiên rẽ thẳng sang bên phải, ở đó vừa hay có một tòa chung cư nhỏ chỉ cao có vài tầng, anh ta đút tay trong túi, điềm nhiên bước thẳng vào bên trong.
Lúc đi ngang qua, cô liếc thấy anh ta quay lưng về phía mình, giả vờ là một vị khách thuê phòng vừa mới trở về, đang móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Vốn dĩ cô có thể bước thẳng tới, chờ xem bộ dạng lúng túng ngô nghê của anh ta khi không thể mở được cửa. Nhưng bỗng nhiên, cô không còn thấy hận anh ta nữa. Cô coi như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía sáng đèn.
Cô quay trở lại giáo đường, tìm thấy đôi giày đỏ mà cô bỏ quên ở đó.
Cô xách đôi giày, đi chân đất rời khỏi giáo đường.
Lúc này, cô bỗng nhìn thấy một khách sạn nhỏ trông rất tầm thường nằm ngay bên cạnh giáo đường, phía ngoài cửa không treo những món đồ trang trí Noel thường thấy. Nếu không có tấm biển quảng cáo, suýt chút nữa cô đã không nhận ra sự tồn tại của nó.
Tối hôm đó, cô xách theo đôi giày cao gót vào thuê phòng số 412 của khách sạn có tên Hà Tây này.
Khi bước vào phòng, cô cũng chẳng buồn đóng cửa, cởi phắt chiếc áo gió đang mặc trên người, tháo luôn áo ngực rồi co tròn trên giường, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sáu tiếng chuông của giáo đường lay tỉnh cô trong cơn mê.
Cô trở về khách sạn Hoa Lan để dọn dẹp đồ đạc.
Trong phòng không treo tranh ảnh gì, cũng chẳng có đinh vít, cô đành đặt bức Đêm đầy sao cạnh chiếc đèn chụp trên tủ đầu giường.
Cô nhuộm lại tóc đen, màu tóc thẳm tối tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt sầu muộn.
Sau đó, cô ngồi trên giường đọc Chòm sao hôm nay.
Cô vô tình nhìn thấy một mẩu tin nhanh.
Tin lạ Noel,
Một ca sĩ quán bar bị một ông già Noel tấn công ngay trên hè phố,
Sau khi sự việc xảy ra, kẻ tình nghi lập tức bỏ chạy, chỉ vứt lại một chiếc bụng giả.
Ca sĩ kia chỉ bị thương nhẹ, không yêu cầu truy cứu.
Cô cười, nhưng đó không phải nụ cười vui.
Cô cười trong làn nước mắt lã chã.
Hôm nay là lễ Giáng sinh.
Đúng nửa đêm, chuông giáo đường ngân vang 12 tiếng. Cô ngồi trong quán bar nhỏ gần đó, nốc cạn nửa chai vodka vị đào.
Cô tính tiền, rồi đi bộ trở về khách sạn.
Cô lảo đảo bước đi trên con phố vắng không một bóng người.
Đi được một quãng, cô thấm mệt, bèn ngồi bệt xuống dãy cầu thang đá nhô ra cạnh vệ đường.
Khi Lâm Khắc đi qua trước mặt, cô khẽ nói:
“Đừng có bám theo nữa.”
Toàn thân Lâm Khắc như đông cứng.
Vài giây im lìm trôi qua, Hỷ Hỷ bỗng cúi người, ôm lấy chú chó vàng nhỏ đang luẩn quẩn cạnh chân. Sau khi rời khỏi quán bar, nó cứ lẽo đẽo theo sau cô một cách tội nghiệp. Trên chóp mũi nó có một vết sẹo, xem ra là một chú chó vô chủ.
Lâm Khắc thở phào, tiếp tục bước về phía trước.
Hỷ Hỷ đứng dậy, ôm theo chú chó nhỏ, đi sau Lâm Khắc.
Trên con phố vắng, chỉ có hai người im lìm sải bước dưới ánh đèn vàng, bóng Lâm Khắc hắt xuống nền đường, nghiêng ngả trước mắt cô.
Cô thả chú chó qua khung cửa gỗ đang hé mở của giáo đường, phía bên trong đèn vẫn sáng, tiếng người cười nói vẫn vang lên ấm áp.
Cô bước xuống cầu thang, bài thánh ca vẫn ngân lên du dương, dìu dặt phía sau lưng.
Cô vẫn luôn muốn nuôi một chú mèo.
Người khác tưởng rằng cô yêu mèo, không yêu chó. Nhưng thực ra cô nghĩ rằng, chỉ có chó mới có thể là bạn của cô, sẽ luôn trung thành đi theo cô đến cùng trời cuối đất mà chẳng cần phải buộc dây để dắt đi.
Cô bước dưới ánh đèn đường khuya muộn trở về khách sạn. Bỗng chợt nghĩ rằng, một người cũng có thể dắt theo hình bóng của chính mình, hoặc của người khác.
Cũng giống như đêm nay và vô số màn đêm lạnh lẽo trong quá khứ, cô đã dắt theo hình bóng của Lâm Khắc, và Lâm Khắc cũng dắt theo hình bóng của cô.
Phần IV. Đường về
1.
Một ngày nọ, Hỷ Hỷ mua cuốn Đoạn cuối của tình yêu của Graham Greene trong một tiệm sách.
Cô đọc đi đọc lại mấy lần, chìm đắm trong nỗi đau thương muộn phiền.
Có những khi, cô nằm lì trên giường khách sạn vài tiếng liền. Rất ít khi cô ra ngoài, và cũng chẳng buồn chăm sóc bản thân, khiến bộ dạng trông khá luộm thuộm.
Cô ngắm nhìn, nhưng trong lòng cảm thấy hơi ghen tỵ. Chú chó vàng kia rõ ràng “thuộc về” cô kia mà!
Thế nhưng sau đó, cô lại không ghen tỵ như vậy nữa. Khi nhìn thấy Lâm Khắc chơi đùa cùng chú chó kia, c