XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134422

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.

án trên tấm bảng thông báo. Trên bảng danh sách không có tên cô.
“Họ đâu có chọn tớ.” Hỷ Hỷ nói.
Tiểu Hạ cười:
“Haiz, lần đó tớ cũng tưởng bị trượt rồi. Trên danh sách không thấy tên đâu. Nhưng sau đó tớ vẫn thử sờ xem có phải danh sách đó chỉ có một tờ hay không, ai dè vẫn còn một tờ nữa ở đằng sau thật, tên của tớ có ở trên đó, còn tên của cậu đặc biệt như vậy nên tớ vẫn nhớ. Nhưng cuối cùng cậu lại không đến ...”
Bản danh sách đó có hai trang sao?
Nếu như hôm đó không bị đánh trượt, cô sẽ không đến ngủ ở phòng bi-a, và cũng sẽ không biết Đới Đức Lễ đã tìm cô.
Vậy thì đến hôm sau, cô cũng sẽ không nhìn thấy Lâm Khắc ở văn phòng luật sư.
Có lẽ Đới Đức Lễ sớm muộn gì cũng tìm ra cô, và cô vẫn sẽ được thừa kế tài sản. Thế nhưng, cô sẽ không thể gặp được Lâm Khắc đúng thời điểm như vậy.
Nếu như không gặp Lâm Khắc, và đi diễn vở vũ kịch kia, có lẽ câu chuyện của cô đã trở thành một phiên bản khác.
Ngã rẽ của của sinh mệnh sẽ dẫn cô đi sang một con đường khác.
Cô nhìn qua vách cửa kính của tiệm cà phê, bóng dáng chiếc áo jacket xanh đang đi đi lại lại ngoài siêu thị phía bên kia đường.
Mỗi lần cô thi trượt, anh ta đều cùng cô trở về.
Cô quay lại hỏi cô gái có tên Tiểu Hạ kia:
“Hôm nay cậu cũng thi trượt à?”
Tiểu Hạ lúng túng trả lời:
“Không. Tớ đến mua cà phê rồi về. Hôm nay phải bắt đầu tổng duyệt rồi.”
Tiểu Hạ bối rối gượng cười, quay đầu đi ra phía quầy bán hàng.
Hỷ Hỷ cầm cốc cà phê bước ra ngoài, băng qua đường rồi đi xuyên qua công viên, lặng lẽ bước trên con phố lớn náo nhiệt.
Cô quẳng cốc cà phê trống rỗng vào thùng rác, ghé vào tiệm sách mua cuốn Nhà thờ Đức Bà Paris của Victor Hugo.
Những cơn gió đêm của tháng 11 bắt đầu ùa về se sắt. Ở một góc nào đó phía sau, Lâm Khắc vẫn âm thầm dõi theo bóng hình thất bại của cô.
Rốt cuộc cô thích phiên bản nào của vận mệnh?
8.
Để xua tan nỗi u uẩn trong lòng và xóa đi cảm giác trống rỗng, cô mua cuốn Sự bất tử của Milan Kundera trong tiệm sách.
Cuốn sách có một đoạn khiến cô say sưa mê mẩn.
Dường như thuật chiêm tinh dạy cho chúng ta rằng, cần phải tin tưởng vào vận mệnh - bạn không thể thoát khỏi vận mệnh của mình! Nhưng theo tôi, những điều thuật chiêm tinh (xin hãy lý giải chiêm tinh là sự ẩn dụ của sinh mệnh) nói là những thứ sâu sắc hơn; bạn không thể thoát khỏi chủ đề vận mệnh của chính mình.
Chủ đề của vận mệnh!
Nếu như hôm đó cô vẫn lựa chọn đi đến văn phòng của Đới Đức Lễ, thì chỉ cần sớm hơn một bước hoặc muộn hơn một bước, cô và Lâm Khắc sẽ mãi mãi chẳng thể gặp nhau. Nhưng cuối cùng, cô vẫn bước đi một bước mang tính quyết định trên vòng xoay của cuộc đời; hay nói cách khác, cô đã dừng lại và nhìn về phía anh ta đúng vào thời khắc ấy.
Và qua biết bao nhiêu năm, bóng dáng mà cô trông thấy ngày hôm ấy, giờ đây vẫn đang âm thầm bảo vệ cô.
Đây là biểu đồ chòm sao của cô!
Một ngày đầu tháng 12, số phận lại một lần nữa giễu ghẹo cô.
Hôm đó, cô lại tham gia thi tuyển ở nhà hát thành phố.
Và dĩ nhiên, cô lại trượt.
Hỷ Hỷ thu dọn đồ đạc rời khỏi khán phòng, bước dưới ánh nắng chênh chếch của ngày đông. Một người đàn ông với dáng người mảnh dẻ cũng bước ra từ nhà hát, bám theo phía sau cô. Anh ta khoảng 30 tuổi, mái tóc xoăn gợn tự nhiên như sóng biển xen lẫn vài sợi tóc bạc, một khuôn mặt thanh tú với đường nét rõ ràng, sống mũi đeo một chiếc kính không gọng, trên vai đeo một chiếc balo, trông giống một nghệ thuật gia.
Anh ta nở một nụ cười, rồi thẳng tuột hỏi Hỷ Hỷ:
“Trượt rồi hả em?”
Hỷ Hỷ gặp anh ta trong khán phòng lúc nãy, nhưng không biết anh ta biểu diễn ra sao, có lẽ anh ta đến sớm hơn cô và đã thi xong từ trước đó.
Cô nhún vai hỏi lại:
“Anh cũng vậy?”
Mặt anh ta lộ lên vẻ lúng túng:
“Trông anh giống diễn viên múa lắm hả?”
Hỷ Hỷ gật đầu ngay tắp lự. Thấy vậy, anh ta liền phì cười:
“Không phải! Thực ra anh là một nhà quay phim. Anh chuẩn bị làm một bộ phim tài liệu về diễn viên múa, vị biên kịch kia là bạn của anh, chị ấy bảo anh đến đây để quan sát việc tuyển chọn diễn viên.”
Cô đáp một tiếng, rồi tiếp tục bước đi.
Anh ta vội vàng đuổi theo cô, nói:
“Anh có thể xin em một chút thời gian không? Anh muốn thu thập tài liệu.”
Hỷ Hỷ trả lời:
“Anh nên đi tìm những diễn viên múa vừa mới trúng tuyển kia chứ.”
Anh ta chỉnh lại gọng kính trên sống mũi:
“Anh muốn quay một câu chuyện thất bại của một diễn viên múa...”
Cô liếc anh ta một cái, không biết là nên mừng vì may mắn hay là cảm thấy buồn cười.
Cô nói:
“Anh thật là thẳng thắn.”
Đối phương cười cười:
“Đây có thể coi là ưu điểm của anh.”
Hỷ Hỷ tiếp tục đi về phía trước:
“Hôm nay không phải chỉ có mình em thi trượt, anh hãy đi tìm người khác đi.”
“Nhưng tư thế múa của em trông lạ lắm.”
Cô nhìn anh ta chằm chằm:
“Lạ? Em có thể coi đó là một lời khen không nhỉ? Nhưng nếu anh bảo với một con ngỗng rằng nó có dáng đi rất kỳ lạ, vậy thì con ngỗng đó sẽ không nghĩ rằng anh đang khen nó đâu.”
“Nhưng em đâu phải là ngỗng. Anh thấy em giống một