Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tìm Về Dấu Yêu

Tìm Về Dấu Yêu

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134915

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/915 lượt.

c ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Dung Nhược bị động tĩnh bên cạnh làm bừng tỉnh.
Giúp Vân Trạm xoay người, đây là phản ứng đầu tiên của cô khi tỉnh lại, thế nhưng, ý nghĩ này sau khi cô nghe thấy một trận thở dốc dồn dập sau lưng ngay lập tức bị ném đến… chín tầng mây.
Một tiếng lại một tiếng nặng nề, gần kề bên tai, trong đêm khuya vang lên rõ ràng, cũng làm cho người ta khiếp sợ.
Dung Nhược nhanh chóng đứng lên, thuận tay bật đèn đầu giường, đông thời quay đầu, thấy Vân Trạm trắng bệch lấm tấm mồ hôi, và đau đớn cuộn mình lại.
“Anh làm sao vậy?!” Miệng hỏi, cô đi lấy thuốc trên tủ đầu giường.
Trả lời cô vẫn là từng cơn thở dốc, cô đỡ lấy bả vai Vân Trạm, đút thuốc vào.
Để anh tựa vào lòng ngực mình, chờ giây lát, Dung Nhược mới nhẹ nhàng hỏi: “….Đỡ chưa?”
Trên thực tế, cô rất sợ hãi, âm thanh mang theo run rẩy rõ ràng. Nếu tình huống vẫn không thể chuyển biến tốt đẹp, cô sẽ lập tức đánh thức tất cả mọi người trong nhà này.
May mắn, có lẽ cũng không nghiêm trọng tới mức cô tưởng, thấy bàn tay anh vốn nắm chặt ngực đang dần buông lỏng, cô cũng theo đó mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Khá hơn chút nào không?” Cô lại hỏi.
Vô lực gật đầu, Vân Trạm nhắm mắt không nói gì, cơn đau đớn khó thở mặc dù giảm bớt, nhưng ngực vẫn bị co thắt không ngừng.
Chiếm được đáp án, Dung Nhược không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ duy trì tư thế cũ. Trong phòng có bật hệ thống máy sưởi, cô mặc áo ngủ ngồi xổm trên giường, độ ấm phía lưng Vân Trạm truyền đến trước ngực chẳng những không làm cô ấm hơn, còn khiến cô đột nhiên rét lạnh thêm
“….Không có việc gì”. Không biết qua bao lâu, Vân Trạm trầm giọng nói.
Dung Nhược vẫn không dám di động, chỉ hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể nằm xuống không?”
Lại gật đầu, Vân Trạm đưa tay đỡ lấy mép giường, vịn Dung Nhược chậm rãi nằm ngửa. Trong quá trình này, cảm giác được sự cẩn thận từ phía bên cạnh, anh sau khi nằm xong nâng tay cầm lấy tay cô, lại phát hiện bàn tay kia còn lạnh lẽo hơn cả mình.
“Vào trong chăn ngủ”. Anh buông tay cô ra.
“Ừm”
Dung Nhược thay đổi phương hướng, quỳ từ bên người Vân Trạm bước về chỗ, đang giữa đường lại bất ngờ dừng lại ——–trong ánh đèn vàng ấm áp, cô phủ nửa thân mình, tóc dài từ hai bên má hạ xuống, quét lên đầu vai Vân Trạm, lơ đãng ngẩng mắt lên, chống lại tầm mắt anh, cô nhìn thấy gương mặt anh khuất bóng một nửa ẩn trong mái tóc mình, gầy yếu mà hoàn mỹ, còn có đôi mắt kia, giờ phút này càng thêm sâu hút không thấy đáy. Cô muốn động, lại cứ thừ người ra.
——-một loại tư thế cực kỳ ái muội.
Trong đầu đột nhiên nảy lên ý nghĩ như vậy, Dung Nhược bất giác mấp máy môi, đánh trống lảng, nhanh chóng tiếp tục động tác mà mình đang làm dở, trở lại trong chăn nằm im.
Cô ho nhẹ một tiếng,”Ngủ ngon”
Thuận tay tắt đèn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, tối đen một mảnh, cái gì cũng nhìn không ra.
“….Mẹ mình vậy mà bắt mình đi xem mắt!”
Giữa trưa đang lúc Dung Nhược cảm thấy nhàm chán nhất, Hà Dĩ Thuần gọi điện thoại tới, trong ống nghe vang đến tiếng nói căm giận ngút trời.
“Vậy chúc mừng cậu”. Đưa điện thoại di động ra xa tai một chút, Dung Nhược nhẹ nhàng đáp lại bâng quơ.
“Đúng là mắc mưu mà! Sớm biết thì đã không về! thật không biết mẹ mình đang nghĩ cái gì nữa!”
“Vậy đối tượng mà mẹ cậu tìm cho cậu, không vừa ý sao?”
“….Này! Câu biết rõ là mình phản cảm nhất mấy chuyện như thế, vậy mà còn hỏi nữa?! Muốn tức chết mình hả!”
Tiếng thở hổn hển truyền đến từ đầu dây bên kia, Dung Nhược nâng cằm lên, khẽ cười.
“Tối nay mình về đấy”
“….Ơ? Sao nhanh vậy?” Cô nhìn ngoài cửa sổ, có chút bất an. Bầu trời bên ngoài bao la, một mảnh trong suốt.
“Cái gã thư sinh ngốc nghếch kia còn định lăm le mời mình đón lễ tình nhân nữa kìa, mình đương nhiên không thể ở lại đây để mặc người khác chém giết”
“Vì sao không thử chứ? Lỡ đâu đó lại là một anh chàng ngốc thú vị?”. Nói xong câu này, Dung Nhược gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng trợn trắng mắt của Hà Dĩ Thuần bên kia.
“Ít nhất thì khi nhìn vào cái vẻ bề ngoài của anh ta, mình không hề tìm được cái gọi là thú vị”. Giọng nói bất đắc dĩ lại truyền đến, uể oải vô lực.
Dung Nhược cười ngã vào lưng ghế dựa,”Vậy không cần phải nói thêm nhiều lời vô nghĩa nữa, chúc cậu thuận lợi thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ cậu”.
“Lần sau đánh chết mình cũng sẽ không về”. Trước khi cúp máy, Hà Dĩ Thuần còn nghiến răng nghiến lợi nói.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Dung Nhược vô thức xoay xoay cái ghế tròn đang ngồi. Lúc này mới nhớ tới, nếu không phải Hà Dĩ Thuần nhắc nhở, cô suýt chút nữa đã quên ngày mai là ngày mười bốn tháng hai.
“Lễ tình nhân…” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm,”Người đã kết hôn, chắc không cần phải đón”
—————
“Phụ nữ đúng là khó hầu hạ!” Cao Lỗi đẩy ra cửa văn phòng tổng giám đốc, ngồi thật mạnh lên ghế sô pha, vẻ mặt u ám.
Vân Trạm giương mắt: “Sao vậy?”
Cao Lỗi nới caravat ra, ngửa mặt tựa vào thành sô pha, giọng nói trầm thấp: “Cãi nhau với tiểu Hân”
“Tính tình con bé cậu cũng không phải không biết, chịu khó nhường nó chút đi”. V