Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 1341693

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1693 lượt.

u đỏ mặt, không kịp mở miệng, Yến Luật đã giành nói: “Tất nhiên ạ, chúng cháu nhất định sẽ sớm kết hôn. Ôn Tửu cũng đồng ý rồi.”
Ông cụ hỏi: “Thật không?”
Tình hình trước mắt như thế này, Ôn Tửu chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, để ông cụ hết giận rồi nói tiếp.
Lúc này sắc mặt của ông cụ mới tốt hơn. Đối với ông cụ thì vấn đề này mới là quan trọng nhất, kết hôn rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đứa chắt mập mạp gì đó cũng không còn xa nữa.
Yến Luật lập tức đi tới, ôm bả vai ông cụ, cười nói: “Ông ngoại, xuống tầng ăn cơm thôi, mọi người đều ở đây, hôm nay rất náo nhiệt nha.”
Ông cụ trừng mắt liếc anh một cái: “Không đủ náo nhiệt. Ông còn chờ cháu cho ông thêm một đứa chắt mập mạp đây.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Yến Luật lập tức cười như có như không nhìn Ôn Tửu, hàm ý không cần nói cũng hiểu.
Ôn Tửu thấy nóng cả mặt, trừng mắt nhìn anh một cái.
Hai người đỡ ông ngoại xuống tầng. Mọi người tụ chung một chỗ vô cùng náo nhiệt, Ôn Tửu nhìn thái độ hai người chú dì đối với Yến Luật liền biết ở bên ngoại Yến Luật đúng là nhân vật được nâng niu trên tay. Ngay cả hai chị họ cũng đối xử với anh vô cùng tốt, hai anh rể muốn vợ được vui vẻ, càng không cần phải nói.
Ôn Tửu lần đầu gặp mọi người, tự nhiên sẽ thành nhân vật chính, may mà hai chị họ của Yến Luật chỉ hơn cô năm ba tuổi, cũng nói chuyện được, không đến nỗi quá khó xử.
Thước Thước, con của chị họ cả vừa tròn bốn tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu, nhìn cô xinh đẹp mà cậu dẫn về, liền mở to mắt dùng sức cọ cọ vào người Ôn Tửu.
Ôn Tửu ôm bé con vào trong lòng, cười khanh khách hỏi: “Cháu tên là gì, mấy tuổi rồi?”
“Cháu tên là Thước Thước.” Bé con mở to mắt, lại gọi một tiếng chị rất ngọt ngào.
Ôn Tửu phì cười, “Gọi là cô.”
Yến Luật lập tức sửa lại: “Gọi là mợ.”
Bé con đương nhiên nghe lời cậu, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng mợ.
Tất cả mọi người cùng cười. Ôn Tửu thoáng cái lại đỏ mặt, vỗ nhẹ vào người Yến Luật.
Yến Luật cười nói: “Còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao, tránh đến lúc đó lại phải thay đổi cách gọi.”
Ông cụ Cố nhìn thấy cháu ngoại quyết định chắc chắn là Ôn Tửu, tự nhiên cũng cắt luôn suy nghĩ làm đám hỏi với nhà họ Úc. Lần này bị bệnh khiến cho ông nghĩ thoáng ra, Úc Thiên Thiên và Yến Luật không hợp, lấy nhau về nhất định ba ngày thì hai ngày cãi nhau, cái thân già khọm này của ông cũng không muốn hàng ngày bị tức thành bệnh. Hơn nữa khi ở trong bệnh viện, Yến Luật đã kể cho ông nghe về gia đình Ôn Tửu. Ông cụ biết rằng cô không phải vì tiền mà đến với Yến Luật, lúc này mới coi như bỏ được vướng mắc trong lòng.
Ôn Tửu hiểu chuyện hơn so với Úc Thiên Thiên, đứng cạnh Yến Luật cực kỳ xứng đôi.
Thước Thước hít hà cái mũi nhỏ, “Cậu, trên người mợ thơm lắm, cậu ngửi xem.”
Chị họ cả cười phì cười, “Cậu đã sớm biết rồi, đâu cần con nói nữa.”
Ôn Tửu càng ngày càng xấu hổ, đỏ bừng mặt lên, Thước Thước thấy mợ xinh đẹp đúng là vừa thơm vừa đẹp, không nhịn được liền hôn chụt một cái.
Yến Luật lập tức tách bé con ra khỏi người Ôn Tửu.
Ăn cơm tối xong, Yến Luật dẫn Ôn Tửu chào mọi người đi về. Dì hai và chồng nhiệt tình mời Ôn Tửu đến nhà làm khách, nghiễm nhiên đã coi cô như người trong nhà.
Trở lại Lục Nhân Các, Ôn Tửu vào phòng ngủ thay một bộ quần áo trong nhà, đi ra ngoài thì nhìn thấy Yến Luật đang rửa trà. Anh cầm chiếc chén sứ trắng, chậm rãi xoay một vòng, sau đó dùng nước trà tưới lên, tư thế thanh tao lịch sự thong dong, ngón tay thon dài đẹp đẽ lại càng thêm xinh đẹp.
Anh nói, đời này cô cũng chỉ có thể chạm vào tay anh. Nghĩ tới câu này, cảm giác ngọt ngào mà ấm áp từ từ dâng lên. Cô đưa mắt nhìn Yến Luật. Yến Luật đúng lúc cũng đưa mắt nhìn, ánh mắt chạm vào nhau, hai người đều có cảm giác rung rinh trong lòng.
Yến Luật nhìn cô đi tới bên cạnh mình không chớp mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần, rót một chén trà đưa cho Ôn Tửu.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, bật tivi. Trong phòng khách, Ôn Tửu có đặt hai chiếc ghế sô pha đơn. Khi tình cảm nồng nàn tự nhiên là hận không thể dính sát vào nhau, một mét cũng đủ cho hai người cảm thấy tương tư. Yến Luật ngồi một mình chưa tới một phút đã không nhịn được trực tiếp ngồi xuống ghế của Ôn Tửu, ôm vai cô, cúi người ngửi ngửi bên tai cô.
Ôn Tửu cảm thấy ngưa ngứa, cười trốn anh: “Anh làm gì thế?”
“Thước Thước nói người em rất thơm. Anh muốn ngửi xem.” Anh vừa nói, vừa cúi đầu cọ cọ bên cổ cô, Ôn Tửu sợ ngứa, vội vàng ngồi sang một chiếc ghế sô pha khác. Yến Luật lại chuyển sang chiếc ghế cô ngồi, trong lòng cảm thấy căm thù mấy chiếc ghế sô pha đơn này đến tận xương tủy, hận không thể đổi thành một chiếc ghế sô pha cỡ lớn ngay lập tức.
Ôn Tửu mặc bộ quần áo ở nhà bằng nhung màu đỏ san hô, màu này lại càng tôn lên làn da trắng hồng của cô. Trong lòng Yến Luật ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt trông mong nhìn cô, chỉ muốn nhào vào cô. Ôn Tửu cảm thấy giống như có một con hổ lớn đang ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn mình chằm chằm khiến cô cảm thấy trái tim đập rộn lên.
Cô nhấp một ngụm trà, còn chưa nuốt x