Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 1341710

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1710 lượt.

i với Ôn Tửu: “Đứa nhỏ vừa mới ngủ dậy, vẫn còn đang cáu kỉnh. Mời cô Ôn ngồi, tiên sinh sẽ lập tức xuống đây.”
Ôn Tửu nhìn cô bé, giật mình, chẳng lẽ đây là con gái của Thương Cảnh Thiên?
Nhưng bên ngoài không nghe thấy tin tức anh ta kết hôn a, chẳng lẽ đây là con rơi? Bởi vì mẹ đứa nhỏ không thể gặp người, cho nên thuê một cô bạn gái mang về nhà báo cáo kết quả công tác?
Ý nghĩ này của cô tự xuất hiện ở trong đầu, dọa Ôn Tửu nhảy dựng, nhưng lại giống như mọc rễ, càng nghĩ lại càng cảm thấy không có gì là không thể.
Năm nay anh ta hai mươi tám rồi, có cô con gái bốn, năm tuổi cũng rất bình thường, đặc biệt là loại đàn ông phong lưu thành tính giống như anh ta, trêu hoa ghẹo nguyệt còn không phải là chuyện như cơm bữa sao! Hừ…Đột nhiên có một cơn phẫn nộ xông ra từ trong trái tim của Ôn Tửu, giống như là cô đột nhiên nốc một vốc rượu mạnh rồi bị sặc.
Cô hít sâu, bất tri bất giác đan hai tay lại với nhau, phát ra vài tiếng “rắc rắc” nhỏ.
Cô bé trên ghế sô pha cuối cùng cũng quăng ánh mắt lại đây, nhìn tay cô.
Ôn Tửu vội vàng thản nhiên tách hai tay ra, ôn nhu cười cười với cô bé.
Cô bé lại không khách sáo mà liếc trắng cô một cái, tiếp tục cầm cái rubic dây trong tay xoay qua xoay lại. Mắt xích không biến thành hình như nó muốn, mặt nó sa sầm, bĩu môi hung hăng quăng cái rubic dây xuống dưới mặt đất, cũng may, dưới ghế sô pha là cái thảm rất dày, không có rơi vỡ.
Thật đúng là một cô bé không lễ phép lại xấu tính, Ôn Tửu nhặt khối rubic đó lên, đưa cho cô bé.
Hoan Hoan tức giận hỏi: “Cô là ai vậy?”
Ừm, cái vấn đề này vẫn là do “Bên A” tới trả lời có vẻ tốt hơn. Ôn Tửu cười cười: “Cô tên là Ôn Tửu.”
“Tên này khó nghe muốn chết.”
Ôn Tửu tiếp tục cười: “Cô rất thích.”
Thật đúng là cha nào con nấy, tính tình xấu xa, lời nói ác động, không lễ phép, nhưng mà lại cố tình sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu khiến cho người ta mê mẩn.
Bất giác Ôn Tửu lại nhớ tới Thương Cảnh Thiên bảy, tám năm trước, lại không khỏi nắm chặt tay vang lên mấy tiếng “rắc rắc”.
Ừ, cô còn thật sự ‘chờ mong’ bảy ngày ở chung kế tiếp đây. Là đánh cho anh ta răng rơi đầy đất, hay là răng giả đầy đất đây.
Cô Lưu từ trong phòng bếp đi tới đây, bưng một cái khay cực lớn, trên khay bày sữa, trứng gà, bánh sandwich, sữa đậu nành, bánh bao hấp, sủi cảo đang bốc khói, khoảng chừng bảy, tám loại đồ ăn sáng, nhưng mỗi loại cũng không nhiều lắm, ít nhưng kiểu dáng đẹp đẽ.
Bà đặt khay trên bàn trà trước ghế sô pha, trước tiên đặt một ly trà xanh ở trước mặt Ôn Tửu, cười nói: “Cô Ôn, mời dùng trà.” Sau đó, cười dịu dàng nói với cô bé: “Hoan Hoan, ăn sáng thôi.”
Cô bé nhìn cũng không nhìn bữa ăn sáng thịnh soạn như vậy, cong môi nói: “Cháu không ăn.”
Dì Lưu hiền lành dỗ dành: “Hoan Hoan ngoan nhất, cháu xem, hôm nay cô Lưu chuẩn bị cho cháu nhiều loại như vậy, tất cả đều là loại con thích đúng không?”
Kết quả, cô bé phụng phịu lạnh như băng nói: “Đều cũng không thích.”
Ôn Tửu: “…”
Cô Lưu bất đắc dĩ cười theo, tiếp tục dỗ dành. Hoan Hoan bị nói nhiều, buồn bực, cầm rubic dây gõ vào mu bàn tay cô Lưu.
Ôn Tửu nhìn không nổi nữa, nếu đây là con gái cô, đã bị tét một cái lên mông từ lâu rồi. Nhưng mà, cô tin mình sẽ không sinh ra đứa con kiêu căng như vậy.
Cô cười hỏi cô bé: “Cô có thể xoay rubic dây thành quả cầu, cháu có muốn xem không?”
Hoan Hoan trừng to mắt: “Thật sự?”
Ôn Tửu gật đầu: “Đương nhiên, hơn nữa cô biến cực kỳ nhanh, không tin thì chúng ta thi đấu, trước khi cháu ăn xong cái bánh sandwich này, cô có thể biến ra một quả cầu.”
“Cô ba hoa nha.”
“Không tin thì chúng mình đánh cuộc.”
“Được, thua cuộc, cô bắt chước con chó đi.”
“Không thành vấn đề, chẳng qua cháu phải ăn từng miếng liên tục, không được sặc, nếu không là phạm quy.”
“Được.” Cô bé đồng ý ngay, lập tức cầm lấy bánh sandwich.
Chơi rubic dây còn không phải là một chuyện cỏn con, ngón tay Ôn Tửu bay lượn, động tác nhanh đến mức khiến cho người ta hoa mắt.
Hoan Hoan vừa ăn bánh sandwich vừa chăm chú nhìn tay Ôn Tửu.
Ôn Tửu hết sức chăm chú, không phát hiện ở trên bậc thang tầng hai, Yến Luật đang từ trên cao nhìn xuống đánh giá mình.






Ngoài Ý Muốn
Cô rũ mi mắt, lông mi không phải quá dài cũng chẳng phải uốn cong, nhưng con mắt thấp thoáng dưới lông mi lại khiến cho cả khuôn mặt chói lóa như vẽ rồng điểm mắt. Mái tóc dài có màu nâu nhạt tự nhiên, chất tóc rất đẹp, rất bóng mượt. Làn da không trang điểm, trong trắng lộ hồng, mịn màng mượt mà.
Tay cầm rubic dây nhỏ nhắn trắng nõn, càng giống như là một đôi tay đánh đàn vẽ tranh, không ngờ vậy mà có thể ở trong khoảnh khắc bộc phát ra sức mạnh khiến cho người ta rung động. Theo động tác của cô, vòng tay bằng vàng mảnh như ẩn như hiện trong lớp cổ tay áo bằng lông của cô cứ như tia sáng lấp lánh màu vàng nhạt.
Tóm lại, đó là một người phụ nữ mơ hồ mang theo chút cảm giác thần bí trên người, bề ngoài khí chất đều không thể soi mói, hơn nữa xem ra còn thông