
Tác giả: Sư Tiểu Trát
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341762
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1762 lượt.
ờ của em hơn. Rất có sức hút!"
Cảm nhận được bàn tay anh mập mờ lưu luyến ở hông cô, nghe giọng nói trầm thấp hấp dẫn của anh, Trịnh Đinh Đinh rung động không thôi!
"Được rồi!" Ninh Vi Cẩn kịp thời buông Trịnh Đinh Đinh ra, cầm lấy túi trên bàn. "Anh vào phòng bếp nấu cơm, em ở đây chờ!"
Trịnh Đinh Đinh vừa ăn ô mai, vừa nghiêng đầu quan sát động tĩnh. Ninh Vi Cẩn mặc tạp dề lưu loát xử lý thức ăn. Cái bóng lưng kia thật hấp dẫn mê người khiến cô muốn phun máu mũi, cực kỳ si mê nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
Sau một tiếng rưỡi, Ninh Vi Cẩn làm xong bốn món mặn một món canh đặt lên bàn.
"A?" Ánh mắt Trịnh Đinh Đinh dò xét bàn thức ăn. "Đây đều là những món ăn em thích mà không phải anh thích nha!"
Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt, ưu nhã cắn một miếng: "Anh có thể ăn thử, thỉnh thoảng thay đổi cũng không sao!"
Trịnh Đinh Đinh mừng rỡ, ăn rất nhiều.
Ninh Vi Cẩn nhìn vẻ mặt sung sướng của cô, anh lặng lẽ đánh giá thật là vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Cơm nước xong, Trịnh Đinh Đinh chủ động rửa bát nhưng bị Ninh Vi Cẩn bác bỏ, tự anh rửa hết bát đũa.
Không chỉ như vậy, Ninh Vi Cẩn còn chủ động kiểm tra laptop của Trịnh Đinh Đinh, sửa lại vòi hoa sen bị hư trong phòng tắm, dọn tóc rụng ở trong bồn tắm, phơi đồ thủ công của cô ra ban công, tìm khăn sạch lau tủ sách cho cô, cũng kiểm tra lại cầu giao điện xem có vấn đề gì không!
Suốt cả chiều, Ninh Vi Cẩn không ngừng nghỉ, Trịnh Đinh Đinh ngồi trên ghế salon vô số lần kêu anh nghỉ ngơi một chút nhưng anh đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Đến hơn bốn giờ chiều, Trịnh Đinh Đinh nhìn căn phòng trở nên rực rỡ hẳn lên, có cảm giác không thể tin được, hỏi: "Ninh Vi Cẩn, hôm nay anh đến đây làm lao công sao?"
Ninh Vi Cẩn phủi tay, nhẹ nhàng nói: "Những thứ này không tính là khổ cực, hoàn toàn chẳng có chút khó khăn nào, cũng không tính là khảo sát thể lực."
"Thật sao? Bình thường em mà làm như vậy sẽ cảm thấy mệt chết đi được mất!"
"Vậy sau này, chuyện này anh sẽ đảm nhiệm!"
". . . . . . " Sao lại khác xa với một Ninh Vi Cẩn cao cao tại thượng, không để ý tới hồng trần thế tục trong giấc mơ của cô vậy?
Ninh Vi Cẩn đi đến, cúi người, gần sát Trịnh Đinh Đinh, tiến hành dụ dỗ: "Chỉ là, anh chỉ làm những việc này cho bà xã của anh mà thôi. Em muốn hưởng thụ những phúc lợi này vô điều kiện phương thức duy nhất chính là nhanh chóng trở thành bà Ninh!"
Nghĩ đến chuyện kết hôn, Trịnh Đinh Đinh lại giống như kiến bò trên chảo nóng.
Ninh Vi Cẩn nhìn ra bộ dạng rối rắm của cô, thuận thế hôn lên đỉnh đầu cô, lười biếng nói: "Hóa ra là sợ anh giục cưới sao? Thế nào? Anh có chỗ nào chưa tốt nên em mới không muốn gả cho anh sao?"
"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh lập tức phủ nhận. "Không phải em không muốn gả cho anh, chẳng qua thấy hơi nhanh mà thôi!"
"Nhanh sao?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói, "Đinh Đinh, cuộc sống này rất ngắn ngủi. Chúng ta sống lâu nhất là đến 90 tuổi, cũng chỉ còn 21,900 ngày. Sống một ngày là bớt đi một ngày, em không muốn sớm làm bạn với anh sao?"
". . . . . . Em muốn!" Thì ra thời gian lại ngắn như vậy.
"Kết hôn cũng không xung đột với chuyện yêu đương! Anh bảo đảm sau khi cưới chúng ta vẫn có thể duy trì tình yêu ngọt ngào, em không tin anh à?"
". . . . . . Em tin"
"Lúc trước, anh cũng nói, chúng ta có nhiều điểm khác biệt bao gồm tính cách, thói quen sinh hoạt, sở thích, nếu em không muốn thay đổi vậy thì để anh thay đổi. Anh nói được là làm được, em quên sao?"
". . . . . . Em chưa từng quên!"
"Anh không phải đại gia gì nhưng có thực lực kinh tế, nuôi gia đình thì thừa sức. Chỉ cần em không sinh quá nhiều, dưới 10 đứa thì anh đảm bảo đứa nào đứa nấy trắng trẻo, mập mạp. Em không tin sao?"
". . . . . . Em tin!"
"Điều quan tọng, em không muốn mỗi sáng khi mở mắt ra là nhìn thấy anh sao?"
". . . . . . Em muốn!" Vừa mở mắt có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Ninh Vi Cẩn, cũng đáng mong chờ đấy!
"Có anh đồng nghĩ với có kim chủ, vệ sĩ, oshin, bạn bè để tâm sự, em đâu có thua thiệt gì. Nói cách khác, chuyện hôn nhân đối với em mà nói là trăm lợi không có hại, em cảm thấy thế nào?"
". . . . . . Đúng vậy!"
"Cho nên còn sợ kết hôn không?"
"Dường như không sợ nữa!" Có cảm giác giống như đã giác ngộ rồi.
"Không rối rắm nữa chứ?"
"Ít nhất bây giờ không rối rắm nữa ạ!"
Ninh Vi Cẩn hài lòng gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng, tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tay Trịnh Đinh Đinh: "Trở lại việc chính!"
"Việc chính?" Cảm giác sắp có bẫy, hơn nữa cô đang cố sức mà nhảy xuống nó không thể dừng lại được.
"Vừa rồi anh cũng nói, anh chỉ phục vụ miễn phí bà Ninh mà thôi. Còn bây giờ em chưa chính thức trở thành bà Ninh, cho nên cả chiều nay anh không làm không công! Anh muốn thù lao!"
". . . . . . " Trời ạ, bình thường anh sửa một cái bóng đèn thì phải hôn một cái, sửa vòi nước bắt cô ‘sờ’ thật lâu. Cả chiều nay anh làm bao nhiêu việc như vậy. . . . . Chẳng phải cô sẽ phải trả một khoản khổng lồ sao?
Không cho cô có thời gian suy nghĩ, bàn tay Ninh