
Tác giả: Y Sắc
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341782
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1782 lượt.
u ớt nhất mềm mại nhất trên thế giới nằm đây, là kết tinh tình yêu của anh và Ninh Tiểu Thuần, là lễ vật quý báu đẹp đẽ nhất trời ban cho anh. Anh nhìn con không chớp mắt, toả ra niềm vui của người lần đầu làm cha.
Ninh Tiểu Thuần đã được đẩy về phòng bệnh, mệt mỏi quá sức, cô còn đang hôn mê. Cung Triệt nhẹ nhàng ngồi lên mép giường, bàn tay bao tay cô, mười ngón đan nhau, vĩnh viễn không rời... Mắt anh đảo qua mặt cô, ngắm thật tỉ mỉ, diện mạo cô khắc thật sâu trong lòng anh.
“Em yêu, em dũng cảm nhất, con chúng ta cũng rất dũng cảm. Đợi em tỉnh lại, chúng ta cùng đi nhìn con.” Cung Triệt nhẹ nhàng nói.
Mắt anh trở nên dịu dàng thâm tình, anh cúi người, ấn nhẹ nụ hôn lên trán cô. Nhiệt độ nóng bỏng ấy, như một dấu ấn, dấu ấn chỉ của riêng anh, đóng thật sâu trên người cô.
Vợ à, anh yêu em.
Con ngoan, ba yêu con.
Ba yêu hai mẹ con.
Chọn đồ vật đoán tương lai.
Ninh Tiểu Thuần vẫn cảm thấy trẻ con là sinh vật kì quái nhất trên đời. Đứa con mới sinh ra nhiều nếp nhăn, rất khó coi, chẳng làm sao dính nổi tới chữ xinh đẹp, nhưng qua mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, đã ra hình dạng, trở nên rất đẹp.
Môi hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn mũm mĩm, làn da mịn màng mềm mại, đôi mắt tinh nhanh, khoé miệng khi cười hình như còn có má lúm đồng tiền, dáng vẻ một tiểu soái ca đã lộ diện rồi đây.
Bà Cung nói, nó quả thực giống y hệt Cung Triệt hồi còn nhỏ, dáng vẻ cực kì tuấn tú xinh đẹp. Người lớn hai nhà không muốn rời tay đứa bé trong sáng này, rất thích bế nó, hôn nó, chọc cho nó cười khanh khách.
Ninh Tiểu Thuần rất hài lòng với đứa con là tiểu soái ca của mình, nhưng đồng thời cô cũng thấy phiền não, vì đứa bé hình như có đôi mắt to tròn hút hồn, tin rằng sau này lớn lên chính là mỹ nam yêu nghiệt, thật sợ nó chỉ cần liếc mắt một cái vô tình phát ra tia lửa điện sẽ làm con gái mê mẩn. Vì thế Ninh Tiểu Thuần cảm thấy rất phiền não, cô làm mẹ nó sau này mệt lắm luôn...
Trong nháy mắt, đứa bé đã gần một tuổi. Theo tục lệ, một tuổi cần tổ chức nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Cho nên sáng sớm Ninh Tiểu Thuần đã đánh thức thằng bé dậy, mặc đồ cho nó. Thằng bé còn buồn ngủ, tay cứ dụi mắt, bất mãn trề môi nhìn Tiểu Thuần, trách móc cô quấy phá mộng đẹp của nó.
“Ghen tị với con à?” Cung Triệt vươn tay vò vò tóc Ninh Tiểu Thuần, nghiêng người thổi nhẹ vào tai cô, hơi thở ấm áp khiêu khích lòng cô, làm cô đỏ mặt.
“Đứng đắn chút nha.” Ninh Tiểu Thuần vỗ cánh tay Cung Triệt, trừng mắt liếc anh. Ở trước mặt con mà thân mật như thế, không xấu hổ à? Hơn nữa cô đang phàn nàn tiểu Thần Thần thương ba hơn mẹ, chứ không phải ghen tiểu Thần Thần chiếm Cung Triệt. Cô mang thai mười tháng mới sinh ra tiểu Thần Thần, mỗi ngày ở cạnh nó, thế mà nó giang hai tay, không hề lưu luyến lao vào tay người khác, điều này làm sao bảo cô chịu nổi đây.
“Đến tối sẽ cho em biết thế nào là không đứng đắn.” Cung Triệt vẫn kề tai Ninh Tiểu Thuần nói.
Tiểu Thần Thần chớp mắt, ngậm núm vú cao su nghiêng đầu, nhìn nhìn ba, nhìn nhìn mẹ, vẻ mặt nghi ngờ, rồi vung tay vung chân trong lòng Cung Triệt, không để họ rù rì với nhau.
“Đồ nhóc độc tài.” Ninh Tiểu Thuần nhẹ nhéo nhéo má tiểu Thần Thần, ra vẻ trừng phạt.
“Ư oaoa...” Tiểu Thần Thần ngậm núm vú phát ra tiếng phản đối.
Cung Triệt nhìn hai mẹ con cười đùa, khoé miệng nhếch nhẹ, đáy mắt ngập ý cười. Chuông cửa vang lên, Cung Triệt ẵm tiểu Thần Thần nói: “Chắc ông nội bà nội đến đấy, ba ẵm Thần Thần đi mở cửa, đón họ vào nhé.” Tiểu Thần Thần nghe thế, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé mập mạp, gật gật đầu, vẻ rất thích thú.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai lần này, ông bà Cung đều tới, Cung Húc với Nhạc Hà Na cũng tới, Chu lão với Tưởng Đồng Bạch cũng tới, tóm lại đều là người quen.
“Tiểu Thần Thần, bên kia có rất nhiều thứ kìa, con qua đó, chọn thứ con thích nhất đi.” Họ rải trên tấm thảm lông ở phòng khách đủ thứ đồ vật, Ninh Tiểu Thuần ôm tiểu Thần Thần đặt lên thảm, ghé vào tai nó nói.
Tiểu Thần Thần nửa hiểu nửa không, nằm sấp trên thảm, ánh mắt tròn vo nhìn đồ đạc trước mặt, tròng mắt đảo quanh vài vòng, đột nhiên nó cảm thấy rất vui, như thấy được gì đó, tay chân nhổm lên bò qua, băng qua chướng ngại đồ vật, cuối cùng ngừng lại ở cuối thảm.
Nó cố ngước đầu, tay túm đùi người kế bên, sử dụng hết chiêu thức giết người, chớp chớp đôi mắt to tròn, nhếch miệng cười, ngây thơ, làm người ta mê mẩn. Bị tiểu Thần Thần ôm chân, Tưởng Đồng Bạch kinh ngạc một chút, rồi bật cười, nói: “Tiểu Thần Thần đáng yêu ghê.” Sau đó con bé cúi xuống, cầm tay thằng bé, cười giỡn với nó.
Tiểu Thần Thần cực kì vui vẻ, cả người bắt đầu cọ qua cọ lại trên người người ta, Ninh Tiểu Thuần nhất thời há mồm trợn mắt, đầy đầy vạch đen.
Hiện giờ kết quả con trai cô chọn đồ vật đoán tương lai là ── Tưởng Đồng Bạch, cô bé con xinh đẹp. Đây có ý nghĩa gì chứ...
“Thần Thần ngoan, chúng ta qua kia nha con, chọn thứ con thích nhất, lấy một cái nha.” Ninh Tiểu Thuần chạy đến, hướng dẫn từng chút.
“Được rồi, Thần