Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Kiếp Tam Sinh

Tình Kiếp Tam Sinh

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 134833

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/833 lượt.

óng ngày hoa mai trong sân sở. Đột nhiên, trong nhà vang lên tiếng bước chân yếu ớt. Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng ông ta chầm chậm bước từ phòng trong ra, rảo một vòng quanh phòng khách, rồi lại một vòng quanh kho củi, cuối cùng đi ra sân, bước chân sững lại.
“Cô nương là ai?”. Ông ta hỏi, âm sắc lạnh nhạt: “Sao lại cứu tôi?”.
“Duyên phận thôi![1'>”. Tôi bất giác cảm khái: “Thứ mềm yếu nhất trong lòng tôi bảo tôi phải cứu ông, tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi”.
[1'> Câu này nguyên văn là phân vượn thôi, trong tiếng Trung, phân vượn đồng âm với từ duyên phận nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, nhưng với sắc thái giễu cợt, đùa cợt (N.d)
Ông ta im lặng một lát, giọng nói có chút ngượng ngùng khó xử: “Được cô nương hậu ái, nhưng trước mắt tại hạ thực lòng không có tâm tư với chuyện phong nguyệt”.
Tôi cảm thấy tức cười. Tôi nói chỗ mềm yếu nhất trong lòng tôi chính là Mạch Khê, nhưng mà vị khách tự cho mình là thông minh, tự cho mình là đa tình hay hiển nhiên đã hiểu sai bét rồi. Tôi là người không thích giải thích, đây cũng chẳng phải là việc gì lớn nên tôi để mặc cho ông ta nghĩ vậy.
Ông ta thấy tôi không đáp lời nữa, lại nói: “Mấy ngày nay, có phải cô nương đã... đắp thuốc băng bó cho tại hạ không?”.
“Phải”. Tôi đáp một cách rất hờ hững. “Đại tiện, tiểu tiện, thay quần trung tiện, gội đầu lau người rửa đít, tất cả đều là tôi hầu hạ ông”. Thực ra, sau khi Mạch Khê ngủ, tôi dùng phép thuật làm hết.
Tôi suy xét một hồi rồi bổ sung: “Có tốt với ông tôi mới nhắc nhở một câu. Vật bài tiết của ông có chút nặng mùi. Có bệnh, phải chữa”.
Sau lưng im lặng,
Im lặng cho đến lúc chạng vạng.
Mạch Khê trở về, đẩy cửa ra nhìn, sững lại một lát. Chàng chạy đến bên tôi, kéo kéo tay tôi, lại chỉ vào người đàn ông kia, nụ cười trên khuôn mặt rất đỗi vui mừng. Lúc này tôi đang bưng một đĩa rau xào xong, vừa đi vào trong nhà vừa gật đầu: “Ừ ừ, biết rồi, biết rồi”.
Người kia nhìn Mạch Khê, vẻ mặt thoáng chút kỳ quái: “Đây là...”
Tôi liếc ông ta một cái: “Em trai tôi”.
Mạch Khê cười với ông ta, như chợt nghĩ tới điều gì đó, lại vái chào ông ta, bộ dạng như một ông cụ non. Người kia như thể có hứng thú với Mạch Khê, tiến lên trước đi vòng quanh Mạch Khê mấy vòng, nói: “Gân cốt cực kỳ tốt, luyện võ công sẽ rất có tiền đồ. Có điều, cậu ta không biết nói à?”
“Ờ, sinh ra đã vậy rồi”. Ông ta hỏi câu này vô cùng cẩn thận, ngược lại tôi đáp rất tự nhiên, Mạch Khê cũng cười chẳng để ý gì, làm cho ông ta ngạc nhiên nhìn chúng tôi mấy bận.
“Cô nương thật phóng khoáng”.
Cơm dọn lên bàn, tôi gắp thức ăn cho Mạch Khê, chàng vẫn như thường lệ ra dấu cho tôi những chuyện vui ở học đường. Người kia không chịu được nữa, hỏi: “Cậu ta đến nay vẫn chưa biết viết chữ sao?”.
Nụ cười trên mặt Mạch Khê biến mất, cúi đầu ăn cơm. Tôi đặt đôi đũa xuống: “Ông có ý kiến sao?”.
“Tôi...”.
“Có ý kiến thì tôi cũng mặc kệ”.
Ông ta im lặng, khẽ thở dài: “Cô nương hiểu lầm rồi, ý của tôi là có lẽ các phu tử ở học đường thấy cậu ta thế này, nên có thành kiến với cậu ta, không dạy cậu ta cho tốt. Mà nay cô nương có ơn cứu mạng với tôi, tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể dạy cậu ta một vài thứ có ích, để cậu ta sau này có vốn tự nuôi thân”.
“Những lời này ông nên hỏi Mạch Khê mới phải, nhìn tôi làm gì?”. Tôi vẫn nghĩ Mạch Khê bình đẳng với tôi, việc của chàng, chàng không tự mình quyết, làm sao tôi có thể quyết thay chàng.
Người kia lại thở dài một hồi, cảm thấy nói chuyện với tôi vô cùng khó khăn. Lúc sắp nói tiếp, Mạch Khê đột nhiên nắm lấy tay ông ta, nghiêm túc nhìn ông ta không rời, liên tiếp gật đầu. Ông ta sững người ra, cười nói: “Như vậy thì tôi đã là sư phụ của cậu. Ngày mai cậu không cần phải đến lớp nữa. Theo học tôi sẽ vô cùng khó khăn, cậu phải chuẩn bị cho tốt”.
Mạch Khê vẫn gật đầu lia lịa. Tôi lạnh nhạt hỏi: “Ông tên là gì? Tôi toàn phải ‘này’, ‘này’ để gọi ông”.
Ông ta nghĩ một lát: “Tại hạ tên gọi Bạch Cửu”.
Tôi phì cười, lấy cái tên giả này thật chẳng có chút sáng tạo nào: “Rất tốt, tôi tên là Hoàng Tửu. Cậu bé này tên là Hùng Hoàng Tửu”.
Mặt Bạch Cửu giật giật: “Cô nương thật thú vị...”.
Tôi lạnh nhạt đáp: “Quá khen”.
Từ đó, Mạch Khê bắt đầu cuộc đời bái sư của chàng.
Không chỉ đối với Mạch Khê, mà ngay cả đối với tôi, sư phụ cũng là một sinh vật xa lạ. Sư phụ Bạch Cửu dạy Mạch Khê học chữ, vẽ tranh, dạy chàng luyện võ, thỉnh thoảng còn dạy chàng đánh hai bản nhạc phong nhã.
Ông ta dạy rất nhiều, Mạch Khê học cũng rất nhanh, như thể ông trời cướp đi khả năng nói của chàng, thì lại ưu ái cho chàng những tài năng thiên phú khác.
Đặc biệt, đánh đàn là lĩnh vực chàng có thiên phú nhất. Chàng học chẳng bao lâu đã có thể đánh ra một bản nhạc rồi. Tôi thích nhất là nằm bên cạnh chiếc cầm án (bàn đặt đàn) của chàng, chống cằm nhìn điệu bộ ông cụ non của chàng. Đầu ngón tay non nớt nhảy múa trên dây đàn. Có vài âm chưa nắm được chính xác, nhưng cái bộ dạng tự tin đã nắm chắc rồi của chàng thật là đáng yêu đến mức làm người ta không yêu không được.
Mạch Khê h


Old school Swatch Watches