XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341428

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1428 lượt.

ủ rũ, cô bị đả kích như thế thật không thể gượng dậy nổi.
Hôm qua đúng là một ngày đen đủi của cô. Đầu tiên là bị trượt chân rơi xuống nước, sau đó bị công kích bất ngờ, rồi còn phải nghe “chuyện tốt” của Hiểu Tình với Đại Hùng nữa, chắc phải đi chùa thắp nhang lậy Phật giải hạn mới được!
Mắt Giản Tiểu Bạch vì mất ngủ nên cũng có hơi sưng, nhìn qua thật khó coi. Hai bọng mắt của Lâm Hiểu Tình cũng chẳng hơn gì cô, hẳn là kết quả của một đêm miệt mài quá độ kia rồi.
Dậm thêm một chút phấn nước, Giản Tiểu Bạch ai oán xách túi chuẩn bị đi làm. Nghỉ hè cô đến công ty Nhất Gia làm trợ lý, hôm qua khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ lại bị bọn họ phá hỏng hết rồi.
Ngay lúc định bước ra khỏi cửa, cô lại bị Lâm Hiểu Tình kéo lại nhìn qua nhìn lại bộ quần áo rộng thùng thình của cô, Lâm Hiểu Tình nhất định bắt cô thay quần áo, nhìn cô ăn mặc như một tu sĩ ra đường thế này chắc cô ấy mắc bệnh tim mất.
Lâm Hiểu Tình dứt khoát bắt Tiểu Bạch mặc bộ đồ mua khi cùng cô ấy dạo phố lần trước. Nhìn Giản Tiểu Bạch mặc chiếc áo tơ tằm có in hình hoa mơ màu trắng cùng với chiếc quần lụa mỏng, lại thêm mái tóc uốn gợn sóng bị Hiểu Tình bắt thả xuống làm cả người cô nhìn rất đẹp. Duy chỉ có một điểm không hợp chính là cặp mắt kính!
“Tan tầm chúng ta đi mua kính sát tròng, ném ngay cái đôi mắt kính cũ chết tiết này của cậu đi! Nếu không đừng mong tớ quyên tiền cho cô nhi viện các cậu!”
Giản Tiểu Bạch lập tức cười đồng ý: “Được rồi, tất cả sẽ nghe cậu! Tan tầm về chúng ta sẽ đi mua.”
Lâm Hiểu Tình nghe thấy thế mới đồng ý cho cô ra khỏi cửa. Bạn bè mà ngay cả việc chung thân đại sự của bạn mình cũng phải lo lắng thì quả thật không dễ dàng, chắc trên thế giới này cũng chỉ một mình Lâm Hiểu Tình cô làm được vậy mà thôi! Nếu không phải Mai Thiếu Khanh kia tính tình kì quái, cô nhất định sẽ tác hợp họ thành một đôi.
Đáng tiếc một anh chàng đẹp trai thế mà lại bị chứng tự kỷ, không nói không rằng, Tiểu Bạch mà đi theo cậu ta chắc sẽ buồn chết mất. Huống chi Giản Tiểu Bạch đã hứa là sẽ tìm cho cô nhi viện một nhà tài trợ, cái tên mồ côi Mai Thiếu Khanh đó làm gì mà có khả năng nuôi sống cái cô nhi viện lớn như vậy chứ! Không tìm hắn ta cũng tốt!
Vừa bước tới sảnh vào công ty đã thấy mấy cô lễ tân đang mê mẩn đang ngây dại nhìn chằm chằm một người đàn ông đứng cách đó không xa, tuy cô chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó nhưng sao lại có cảm giác quen quen nhỉ, không biết đã gặp nhau ở đâu rồi?? Mà thôi ở nơi công cộng mà ngắm sếp đẹp trai không phải là chuyện của cô. Nhiệm vụ của cô chỉ là làm sao lấy được số tiền công còm cỏi của mình về mà thôi. Sau khi khai giảng cô cũng không làm ở đây nữa.
Giản Tiểu Bạch vừa đi vừa thầm mắng trong lòng, hôm nay sợ cũng không phải ngày tốt rồi, vừa bước vào công ty đã thấy người không vừa mắt. Thang máy đang chuẩn bị đóng thì có một bàn tay chặn lại, mà người vừa bước vào cũng khiến Giản Tiểu Bạch có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ gặp lại.
Mạc Tử Bắc!
Thiếu một đoạn....
“Mạc tiên sinh, tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi lên từ bể bơi, nụ hôn đầu tiên của tôi cũng bị anh cướp đi rồi.”
“Làm một cuộc trao đổi, chúng ta xem như hòa nhau, được không?” Nói về nụ hôn đầu tiên, khuôn mặt nhỏ nanh ta của Giản Tiểu Bạch càng đỏ, trên trán hơi rịn mồ hôi, liếm môi tiếp tục cắn răng nói: “Anh đừng làm phiền tôi lần nữa được không? Tôi chỉ là một cô gái mồ côi, cũng không có cái gì, tiền cũng không có, chỉ có duy nhất một cái mạng này mà thôi. Xin anh tha cho tôi đi!”
Lúc này, thang máy dừng lại ở tầng 26, cửa mở ra. Trong mắt của Mạc Tử Bắc hiện lên một tia phức tạp. Cô là trẻ mồ côi. Anh ta không nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà giọng điệu nói chuyện của cô chẳng có một chút ý cầu xin nào. Giống như là ra lệnh thì đúng hơn.
Giản Tiểu Bạch gượng cười hì hì hai tiếng, chuẩn bị đi ra khỏi thang máy. Khà khà, anh ta cũng không ngăn cản, trong phút chốc ngắn ngủi, Giản Tiểu Bạch đắc ý lè lưỡi.
Sau đó cô lách ra khỏi cửa thang máy. Khi cửa thang máy còn chưa đóng, cô quay đầu lại nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc tiên sinh, một lần nữa cảm ơn anh đã cứu mạng, hy vọng chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại!”
Mạc Tử Bắc hơi sửng sốt. Đúng lúc cửa đóng lại, trong phút chốc này, Giản Tiểu Bạch dường như cảm thấy khóe miệng Mạc Tử Bắc đang cười một cách gian giảo, đột nhiên thấy không ổn, đắc ý quá sớm, tóc gáy trên người đều dựng đứng.
Suốt cả ngày tiếp đó, mí mắt của Giản Tiểu Bạch liên tục nháy, không hiểu là vì tối hôm qua ngủ không ngon hay là sắp có chuyện gì xảy ra.
4 rưỡi chiều hết giờ làm việc, Giản Tiểu Bạch xách túi đi ra sảnh công ty, nghĩ đến việc đi mua kính sát tròng thì hưng phấn mà vội ra khỏi cửa cao ốc, còn suýt nữa đụng trúng người khác.
Cô sửng sốt ngẩng lên nhìn người chặn cô ở trước cổng, lập tức hoảng sợ mà mở to con ngươi, lại là Mạc Tử Bắc.
Anh ta đang đợi cô sao? Thản nhiên khoanh hai tay trước ngực, thoải mái hờ hững tựa vào cửa lớn, khóe miệng vừa cười trêu chọc. Đúng vậy! Đôi mắt của anh ta chăm chú nhìn cô khiến Giản Tiểu Bạch biết mình chính là mục ti